tiêu thụ hết sạch.
Đoàn người cũng đều mệt đến không chịu nổi rồi, Quý Kiến Quân đã tính tiên công cho hai người anh cùng chị dâu, còn như Tô Tiến Quân thì anh không tính, quan hệ của anh cùng Tô Tiến Quân càng tốt hơn nhiều so với anh em trong nhà, tính toán với Tô Tiến Quân chuyện này thì thật là quá xa cách, hơn nữa, Tô Tiến Quân cũng tuyệt đối sẽ không nhận tiền của anh. Cho Tô Tiến Quân một túi anh đào, để anh ta mang về cho chị dâu thứ Tô ăn, còn mẹ Tô bên kia cũng không cân anh bận tâm, anh lại chuẩn bị một túi cho bên ngoài, không được bạc đãi cha mẹ vợ của mình, còn có Chân Miêu Hồng kia, cũng mang qua vài cân.
Tô tiến quân cười cười, mang một túi kia cho nhà mình, cũng giúp anh đem một túi đưa tới cho mẹ anh ta.
Mẹ Tô nhìn thấy một túi anh đào to như thế, trái cây kia bà rất thích ăn, cười đến híp cả mắt nói: "Kiến Quân chính là tính tình này, anh đào này bán cực kỳ đắt hàng, làm sao không cầm di bán, còn đặc biệt đưa một túi to như thế sang đây cho mẹ?”
Trước thì gọi con trai của bà mang một túi dâu tây đưa sang, hiện tại lại là một túi anh đào to này, này gân như có thể có chừng mười cân chứ?
"Kiến Quân vẫn hiếu thuận như vậy, mẹ giữ lại ăn đi, con đi về trước ." Tô Tiến Quân cười nói. Mẹ Tô để anh ta đi về trước, sau đó đem anh đào cầm vê, cháu trai cháu gái đều thích ăn, bà cũng chia ra một chút, còn lại bà khóa trong ngăn kéo, giữ lại từ từ ăn.
Nhiều ngày trôi qua, Quý Kiến Quân cùng ông Tân đều phơi đến đen đi một tâng, có điều ông Tần vẫn đen như vậy, không nhìn ra mấy, Quý Kiến Quân thì rõ ràng hơn nhiều.
“Anh có tính tiên công chưa ông Tần chưa?" - Tô Đan Hồng nói. "Tính rồi, cho ông ấy ba mươi đồng." - Quý Kiến Quân nói rằng. Mấy ngày nay xác thực mệt nhọc ông Tần, có điêu ba mươi đồng tiên cũng là không thấp, xăng dầu đi lại đều là anh bỏ ra, ông Tần phụ trách giúp khuân hàng bán hàng, mấy ngày đã có ba mươi đồng tiền, tiền lương của Quý Kiến Văn bây giờ cũng không cao như thế. "Vợ, lần này chúng ta kiếm lời tổng cộng là bao nhiêu?" - Quý Kiến Quân rửa mặt, cười nói. "Khấu trừ tiên vốn, kiếm lời cũng là hơn 400." - Tô Đan Hồng nói rằng.
"Nhiêu như vậy?" - Quý Kiến Quân sững sờ, vui vẻ nói.
Mỗi ngày đều có thu vào, anh cũng biết là không ít, thế nhưng cũng không nghĩ tới nhiều như vậy!
" Đúng đấy, đều là anh cầm về . - Tô Đan Hồng nhìn anh như vậy, cũng cảm thấy buồn cười, nói rằng.
Hơn 400, kỳ thực cũng là bằng với bức thêu nhỏ mà cô thêu, chẳng qua đối với Kiến Quân nhà cô mà nói thì đây xác thực là một khoản thu vào không ít. Có điều Tô Đan Hồng xem ra, anh đào nhà cô vẫn là bán rẻ nên mới có thể bán đắt như thế, ăn thật ngon? Đều là rất ngọt, cũng rất tốt cho con người, chính là cô cũng rất thích ăn, trong tủ lạnh đã trữ một ít đây, chuẩn bị giữ lại từ từ ăn.
Có điều chiếu theo trình độ vật giá bây giờ, cho dù anh đào ăn ngon thì cũng là có giá đó, vì lẽ đó dù cho cảm thấy thiệt thòi, Tô Đan Hồng cũng không cảm thấy cái gì.
Quý Kiến Quân thì lại bắt đầu tính toán, trả tiền công cho hai nha anh ca cung nha anh hai da hai mươi đồng, còn có cha anh mẹ anh, một người cũng có mười đồng tiền, vậy là bốn mươi khối, hơn nữa ông Tần cũng trả ba mươi đồng tiền, còn có mấy thứ xăng dâu, cũng có không ít hơn một trăm đồng.
Vì lẽ đó lân này gần như có thể có hơn 500 đồng tiền.
Đương nhiên còn có phân Tô Tiến Đảng câm vào bán trong cửa hàng cũng kiếm lời mấy chục đồng tiên.
"Giá anh đào sang năm có thể nâng cao." - Tô Đan Hồng vừa tưới nước cho chậu hoa vừa nói. Uhm,sang năm lại nói, em không biết đâu, đều là người ngày hôm qua mua xong ngày hôm nay lại tới mua, cũng có không ít người mua cả một sọt mang đi, nói là cầm về đơn vị phân phát." - Quý Kiến Quân nói. Năm nay anh đào ăn ngon là một mặt, giá tiền cũng không cao, vì lẽ đó bán rất tốt.
Tô Đan Hồng nghĩ thầm, nếu không thì xem tỉnh thân anh càng ngày mệt mỏi, em cũng không thích anh đi kiếm thứ tiên cực khổ này, có điều đàn ông thì phải có không gian cho anh ta phát huy, không thể đi phủ quyết anh ta, dù cho tiếp tục mệt cũng không liên quan, anh ta gánh vác được .
Nếu như là không gánh vác nổi, buổi tối anh trở vê sẽ không rảnh giày vò cô, nhưng rõ ràng đem cô chơi đùa đến chịu không nổi, rõ ràng là không mệt .
Bán xong anh đào, Quý Kiến Quân coi như tạm thời trở nên nhàn hạ, bởi vì nếm trải qua ích lợi, ngay sau đó đã mang theo Hứa Ái Đảng còn có Quý Hồng Quân bón phân thúc cho anh đào, hiện tại nên để cho cây anh đào nghỉ ngơi lấy sức, anh còn đi tưới nước cho nó.
Có điều công việc này cũng khiến cho Hứa Ái Đảng cùng Quý Hồng Quân làm, đây là công việc của bọn hắn, làm sao có thể để Quý Kiến Quân làm? Bận rộn mấy ngày nay tuy rằng tiền lương của bọn họ đều không tăng, thế nhưng ngày cuối cùng hết bận, một người cũng ôm vài cân anh đào quay về, vậy cũng là khổ cực phí đi, dù sao, bọn họ là đứa ở, đây là việc làm trong phạm vi trách nhiệm, coi như bận bịu, bọn họ cũng không ý kiến .
Bởi vì làm giúp cho nhà ông Quý, thực sự là cơ hội hiếm có, không nói anh đào lân này vợ con nhà bọn họ deu có ăn, chính là một đoạn thời gian trước, dâu tây nhà mẹ Quý chín, cũng cho bọn hắn một người một hai cân xách trở về.
Những thứ này deu được xem như là phúc lợi cho công nhân. Lúc này sau khi bước vào tháng 6, thời tiết càng ngày càng nóng, đặc biệt là thời điểm đến cuối tháng 6 gần tháng 7, Tô Đan Hồng cũng không có tỉnh thân, ôm tiểu Nhân Nhân cũng là bị nóng đến không có tỉnh thân gì đến sau nhà, Yên Nhi cũng theo lại đây.
"Mợ, ăn dưa hấu.' - Yên Nhi nói với cô.
Tô Đan Hồng cười nói: "Vậy thì cũng đến nhìn xem có thể ăn được chưa.
Gần đây cô đều có chút ăn không ngon, dưa hấu sau nhà đều là Quý Kiến Quân tiếp tục trông coi, Tô Đan Hồng chừng mấy ngày không lại đây rồi.
Có điều Yên Nhi đúng là thường xuyên cùng với chú ba lại đây, ngày qua ngày đều nghĩ tới muốn ăn dưa hấu.
Dáng vẻ dưa hấu ở hậu viện rất được, có mấy quả cũng đã rất lớn, xem dáng dấp kia, phải mấy ngày nữa là có thể ăn rồi.
An dưa hấu. - Yên Nhi nhìn dưa hấu lớn, thèm ăn nói.
"Còn chưa chín, đến đợi thêm mấy ngày nữa." - Tô Đan Hồng cười nói.
Gần đây không ít trái cây trên núi đều nở hoa rồi, Quý Kiến Quân mấy ngày nay lại chạy đi cùng ông Tân học tập kỹ thuật nuôi ong, đúng, ông Tần - chiến hữu kia của anh thật là trăm việc đều thông, chuyện gì cũng biết, có điều kỹ thuật nuôi ong này không phải ông Tần, mà là cha của ông Tần.
Tuổi của cha ông Tần so với cha Quý còn lớn hơn một chút, nuôi ong chuyên nghiệp mấy chục năm, ấn tượng của ông ấy đối với Quý Kiến Quân là rất tốt, Quý Kiến Quân di qua học nuôi ong với ông ấy, ông ấy đều dốc túi dạy dỗ, chờ Quý Kiến Quân học được, còn cho anh hai thùng ong mật miễn phí, để anh mang về cố gắng bồi dưỡng. Quý Kiến Quân cũng không khách khí với ông ấy, nhận hai thùng ong mật này, sau khi mang về thì trực tiếp câm lên trên núi, hơn nữa còn làm mấy cái buông ong chuyên biệt.
Đàn ong mật không dễ dàng xây tổ ở một nơi, có điêu hiển nhiên là chúng yêu thích mảnh núi này, sau khi xác định có thể xây tổ an toàn, một ngày đã an cư, sau đó cấp tốc đi ra ngoài hái hoa trở vê nhưỡng mật .
Bởi vì nguồn hoa bên trong vườn trái cây sung túc, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Quý Kiến Quân đã trực tiếp đong được vài cân mật ong, lưu lai mot binh cho cha Quy me Quý ngâm nước uống, còn lại anh đều cầm xuống núi, vợ anh mấy ngày gân đây khẩu vị không được tốt, nên sẽ thích uống nước mật ong.