Tất cả mọi người đều vui vẻ, Quý Kiến Quân đưa cho ông Tan khoảng ba mươi đồng, giống với lân trước, lân trước đưa ba mươi đồng xem như đưa nhiều, ba mươi đồng bây giờ không xem là nhiều, nhưng cũng không ít.
Tuy là quan hệ giữa anh em với nhau, đưa cái giá này cũng không lỗ, bởi vì trừ bỏ số tiên này, Quý Kiến Quân cũng thêm phần tình cảm với ông Tan.
Lúc đưa ông Tần ve nhà, anh còn đưa thêm cho ông Tần không ít đồ vật, ví dụ như hạt dẻ, khoảng chừng mười cân, quả lê, quả đào, còn có quả táo, đều không ít, người trong nhà ăn cũng không hất.
Ông Tần liên tục nói đủ rồi, nhưng Tô Đan Hồng làm chủ, trực tiếp mua thêm một cái chân móng heo lớn cho ông ta mang vê.
Hai vợ chồng đều đủ ý tứ, ông Tần trực tiếp vỗ n.g.ự.c nói: "Kiến Quân, khi nào quả hồng chín, em nói với anh một tiếng, anh lập tức lái xe qua.'
"Tất nhiên không thể không làm phiền anh rồi."
Chờ tiễn xong ông Tần, lúc này hai vợ chông mới đóng cửa lại, bắt đầu tính toán kết quả thu hoạch.
Chủ yếu là Kiến Quân đếm tiên nghiện, Tô Đan Hồng không đế ý tới anh, cô tự mình đi phơi táo. Cô muốn phơi một chút để giữ lại, trong sân không chỉ có phơi táo, còn có hạt dẻ, mấy quả khô này rất thích hợp hầm gà, đặc biệt mùi vị thơm nồng ăn rất ngon, đương nhiên lúc hầm canh xương khác cũng có thể bỏ thêm một ít, dù sao đều rất thơm.
Quý Kiến Quân ở trong phòng tính tiên cuối cùng cũng tính ra được con số cuối cùng, lúc anh đi tìm vợ anh, đôi mắt anh sáng rực rỡ vô cùng: Vợ ơi, em đoán lân này chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Kiếm lời được nhiều ít?" Tô Đan Hồng cười cười.
"Em đoán." Quý Kiến Quân nhìn cô.
"Nếu không được hai ngàn thì chắc cũng khoảng một ngàn năm một ngàn sáu gì đó? Tô Đan Hồng nói.
"Hai ngàn hai." Ra cả ngoài dự kiến của Tô Đan Hồng khi Quý Kiến Quân báo số tiên cuối cùng.
Tô Đan Hồng có chút ngoài ý muốn, hai ngàn hai, này thực sự có chút nhiều. "Làm sao lại nhiêu như vậy?" Đây là tiền lời sau khi đã trừ đi tiền công, nếu tính cùng nhau thì khoảng hai ngàn bốn hai ngàn năm sao?
Đây cũng là bình thường, bán hơn nửa tháng, riêng thành phố Đại Học anh và ông Tân đều chạy khắp nơi." Quý Kiến Quân nói.
Đây cũng là ra ngoài chút dự đoán của anh, mỗi ngày thu vào được nhiều ít trong lòng anh đều nhớ, mỗi ngày một xe lớn bán trái cây xong, buôn bán càng tốt, mỗi ngày thu vào hơn một trăm, bận việc lâu như vậy, có con số này cũng là bình thường. Haingan hai, thêm anh đào lúc trước hơn bốn trăm, cũng gần ba ngàn, xe ông Tần là mới hoàn toàn, bao nhiêu tiên một chiếc?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Hơn ba ngàn" Đôi mắt Quý Kiến Quân tỏa sáng nói, chỉ cần là đàn ông, không có ai không thích xe, hơn nữa trong nhà còn cân dùng xe, anh cũng biết lái, anh đương nhiên cũng muốn mua một chiếc xe để trong nhà. Bây giờ tiên lời khoảng ba ngàn, rất nhanh có thể mua xe.
"Phía sau còn có thu hoạch hông, quả hồng này em tính làm thành bánh hồng bán, bằng không không có giá tốt." Tô Đan Hồng nói. “Anh cũng nghĩ như vậy, đến lúc đó cũng vừa lúc ăn Tết, đều thường mua nhiều chút trở về ăn Tết, để ăn cũng lâu hơn." Quý Kiến Quân gật đầu nói.
Xe của anh, rất nhanh liên có thể lái về nhà.
Tô Đan Hồng nhìn thấy anh như vậy liên cười, cô vẫn chưa nói, nếu muốn mua xe tiền đã sớm đủ rồi, bởi vì không chỉ có anh và ông Tần ra ngoài buôn bán, còn có anh hai cô ở trấn trên giúp đỡ bán không ít, còn cs một phân chuyển lên huyện bán.
Phần lãi cô đều giữ, dùng để chi tiêu hàng ngày, còn việc mua Xe, để chính anh nghĩ cách đi, nếu không đủ, đến lúc đó lại bổ sung thêm một ít.
Quý Kiến Quân cầm tiên lấy về đều giữ, sau đó lại đi lên núi xem quả hồng, tiên mua xe của anh đều ở đó, nhất định phải chú ý chăm sóc.
"Kiến Quân, dê ở đây lớn lên không tôi, một đám này tới cuối năm, có thể ra tay rồi, dê nhỏ ta có có thể giũ lại, con lại mua thêm một đám dê con mới về." Nhìn thấy anh vê, cha Quý liên nói.
Hiện tại tinh thân của cha Quý hoàn toàn sáng láng, mấy con dê này cũng không làm khó được ông. Năm ngoái mua mười lam con dê, năm nay sinh thêm năm con dê nhỏ, những con dê khác đều ở đây, lớn lên rất tốt, bộ dáng béo tốt.
"Được,' Qúy Kiến Quân trực tiếp đồng ý, trong lòng anh đã có tính toán, những con dê này đợi tới cuối năm thì trực tiếp làm thịt mang ra thành phố Đại Học bán, nhất định bán rất đắc, tuy nhiên cũng phải chờ mua xe xong lại tính.
Quý Kiến Quân lại đây nhìn xem cây hồng, cha Quý cũng đi theo nhìn xem, tuy ông cả đời làm việc nhà nông, bây giờ cũng không thể không thừa nhận rằng nhà đứa thứ ba thực sự là gia đình giàu có, nhìn xem những cây ăn quả này đi, trên cành cây đều bị những trái cây sắp chín kéo nặng triu, trên cây đều là trái cây.
"Những quả hồng này tính bán thế nào?" Cha Quý hỏi.
"Con tính làm thành bánh hồng rồi bán, đến lúc đó lại mang ra thành phố Đại Học bán.” Quý Kiến Quân nói
Làm thành bánh quả hồng không sợ không có chỗ phơi, trên núi chỗ nào cũng có đất, còn có không ít đất trống, đều có hể phơi thoải mái.
Cha Quý gật đầu: "Luc đó cũng sắp ăn Tết, bán được giá cao." Quý Kiến Quân nói: "Trại gà ở bên kia thế nào?”
"Con yên tâm, đều chăm sóc rất tốt, năm này con có muốn vào trong thôn mua thêm gà con không?” Cha Quý nói.
"Mua đi, giống như năm ngoái, cha đừng cần mua nhiêu hơn." Quý Kiến Quân nói.
Dù sao nhà ông cũng có không ít gà mái có thể ấp được trứng. Vốn dĩ cho rằng nuôi gà, mùi vị ở trên núi sẽ rất khó ngửi, may mắn Quý Hồng Quân và Hứa Ai Đằng rất chăm chỉ, công việc làm hàng ngày chủ yếu là làm sạch trại gà và trại dê, mỗi tháng còn đi bệnh viện mua nước sát trùng mà số tiên này gộp lại cũng không nhỏ.
Tuy nhiên vì an toàn, cũng không để ý này đó, tóm lại mười mấy hai mươi đồng, vẫn có thể trả nổi.
Cha Quý cũng đồng ý, sau đó lại nói với mẹ Quý, mẹ Quý nói: "Cần gì lại vào thôn mua của người khác? Nhà mình cũng có không ít gà mái mà." Theo ý của bà là không cần phải tốn tiên vào việc này.
Tuy nói là nói như vậy, mẹ Quý vẫn là đi nói với người trong thôn, nhìn xem nhà ai có dư gà con muốn bán thì bà liên mua, chỉ là không mua quá nhiều, giống như năm ngoái là được. Mấy người phụ nữ nghe được chuyện muốn mua gà con, cũng vui vẻ vô cùng, đều đồng ý với bà.
Bây giờ mẹ Quý ở trong thôn cũng được xem là một nhân vật có chút tiếng tăm, mấy người chị em lớn tuổi với bà cũng không thể không phục bà, nhìn xem con trai bà có tiên đồ con dâu lại vượng gia, so với bà so không nổi.
Bà hưởng thụ một phen lời nịnh hót từ hội chị em xong, mẹ Quý liên vê nhà.
Tô Đan Hồng đang làm bánh mè, nhìn thấy bà đi tới cô liên nói: "Mẹ, mẹ nếm thử xem, điểm tâm này con làm thế nào?" Mẹ Quý không khách sáo, bà đi tới câm một miếng lên ăn, nói: "Ăn ngon, so với bên ngoài bán còn ăn ngon hơn.
'Đợi lát nữa mẹ cũng mang một ít lên núi cho cha nếm thử." Tô Đan Hồng nói.
"Con cứ giữ để lại bản thân ăn là được. Mẹ Quý nói, bà thích đứa con thứ ba khỏe mạnh, đến lúc đó đứa nhỏ sinh ra con trai nhất định cũng sẽ khỏe mạnh, nhưng nếu là con gái cũng tốt, dù sao cũng đã có đứa cháu trai là Nhân Nhân rồi, đứa thứ hai là nam hay nữ đều không sao cả.
"Con làm nhiều lắm" Tô Đan Hồng nói. "Vẫn là bên thông gia thương con, còn nói riêng với mẹ bảo mang theo hạt mè lại đây cho con ăn. Mẹ Quý cười nói.
Con có nghe anh hai nói là mẹ cắt hơn hai cân thịt mỡ lớn mang qua, cảm ơn mẹ cho con mặt mũi." Tô Đan Hồng cười nói. Tâm tình mẹ Quý thật sự rất tốt, nhưng bà còn cân cho Đan Hồng mặt mũi sao? Hơn nữa còn là thể diện của ông Tô, cũng nở này nở mặt, bà cũng không phải là người làm việc tốt không cân hồi báo, Đan Hồng có thể hiểu được dụng tâm của bà thì càng tốt, bà càng vui vẻ.