Bụng của Tô Đan Hồng đã bắt đầu lộ rõ, cô mang thai vào tháng sáu, bây giờ đã sắp tới cuối tháng chín, tính ra đã được khoảng bốn tháng.
Trừ bỏ lúc ban đầu ăn uống có chút khó chịu ra, sau này ốm nghén cũng không nhiều, cô ăn uống liền càng thoải mái, ăn lại không ít, đêu ăn gân ngang lượng cơm của một người đàn ông như Quý Kiến Quân rồi, tuy nhiên cô cũng nổ lực khắc chế bản thân, cô cũng không để bản thân ăn uống quá thoải mái tùy ý. Nhưng Quý Kiến Quân lại nói với cô: "Em muốn ăn gì thì ăn, cũng không được để bị đói, em bây giờ chính là ăn cho hai người, ăn nhiều chút không phải rất bình thường sao?"
Anh nhìn thấy vợ mình ăn uống được, anh cũng vui vẻ vô cùng, anh còn nhờ mẹ anh làm không ít hạt dẻ cho cô ăn, hạt dẻ xào lên rất thơm, tuy nhiên nấu lên hương vị cũng không tệ, xào thì hơi tốn công một chút, hiện tại lại không thể rảnh, cha Quý thì chuẩn bị dùng võng cái mắc lên phơi quả hồng, mẹ Quý thì mỗi ngày nhặt trứng gà, tuy rằng có Hứa Ái Đông và Quý Hồng Quân nhưng cô cũng sẽ giúp đỡ một chút, dù sao cũng không phải là việc gì nặng nhọc.
Quý Kiến Quân còn ở lại thu mật ong, hiện tại mật ong có không ít, buồng ong liên tôn rất nhiều, khoảng chừng là mấy trăm cân mật ong, đều là mật ong từ trên núi này suốt mấy tháng qua tích cóp xuống.
Mấy loại mật hoa trộn chung với nhau, không có nhiều phân, hương vị vô cùng thuần khiết và thơm vô cùng.
Quý Kiến Quân tính riêng một đám này khoảng chừng một bình hai can, sau khi trở ve liền bắt đâu đựng mật ong, những mật ong này đều là mật ong hảo hạng, anh tính toán mang qua thành phố Đại Học bên kia bán hết, bây giờ anh cũng xem như hiểu rõ, đồ vật mang qua bán ở thành phố Đại Học rất đắt hàng, cho dù đi sang thành phố Giang Thủy cũng không nhất định mua nổi.
Mà anh tinh thân ngập tràn, lần sau khi đi thành phố Đại Học, anh nhất định sẽ mua xe lái về nhài
Nhiều mật ong như vậy anh nhất định không thể làm xong, mẹ Quý bận xong việc liền đi tới giúp đỡ, mấy trăm cân mật ong cũng làm hai mẹ con anh bận rộn mất hai ngày.
Xử lý xong mật ong, tặng cho Tô Tiến Quân hai bình, tặng mẹ Tô hai bình, giữ lại hai bình cho chính nhà mình dùng, còn có để lại mấy bình cho cha mẹ Quý, còn lại anh đều đóng gói xếp vào rương, chờ thêm một lát lại mang ra thành phố Đại Học bán.
Vội xong mấy chuyện này, anh liền đi xào hạt dẻ cho vợ anh, vốn anh định xào hạt dẻ ngào đường, tuy nhiên Tô Đan Hồng xem qua sách y, mang thai không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cho nên cô bảo xào hạt dẻ thôi là được.
Tuy chỉ xào hạt dẻ không nhưng cũng đã rất thơm.
Lúc Thạch Đầu và hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc di lại đây, Tô Đan Hồng cũng không có keo kiệt, cô đưa cho mỗi đứa một phần cho bọn nhỏ cùng nhau ăn.
Hạt dẻ trong nhà phơi tốt cũng có không ít, ít nhất cũng trên trăm cân, ừ, bởi vì biết cô thích ăn hạt dẻ, cho nên lân trước khi hái hạt dẻ, Quý Kiến Quân để lại không ít, phần con dư lại anh mang di bán.
Hiện tại cũng đủ cô dùng làm đồ ăn vặt.
Gan đây bé Nhân Nhân đang học bò, đặc biệt là tháng này vô cùng tiến bộ, bò rất nhanh, không chú ý một chút bé liền bò tới ổ của Đại Hắc, chơi với Đại Hắc ở trong ổ của nó. Tuy Đại Hắc lớn lên đặc biệt cao lớn uy mãnh, nhưng lại vô cùng có linh tính, nó tựa hô cảm nhận được Tô Đan Hồng đang mang thai cho nên nhìn cô đặc biệt chặt chẽ, bởi vì cô không trói nó lại nên khi Tô Đan Hồng ở sân sau, nó cũng đi theo tới.
Chuyện này làm Quý Kiến Quân vô cùng hài lòng, anh sờ đầu nó sau đó lại cho nó một đống xương cốt cho nó ăn.
Nó không những đối với nữ chủ nhân Tô Đan Hồng chăm sóc tỉ mỉ mà còn đối với chủ nhân nhỏ Nhân Nhân trong nhà cũng rất chu đáo, không biết Đại Hắc ngửi như thế nào nhưng nó đối với Yên Nhi thái độ so với Nhân Nhân không giống nhau mà khá lạnh nhạt, Yên Nhi cũng có chút sợ nó, tuy rằng không tới mức nhìn thấy nó liên khóc, nhưng cũng không tới nỗi thích chơi với nó, nhưng bé Nhân Nhân mỗi khi nhìn thấy Đại Hắc giống như nhìn thấy cái gì giống nhau. Lúc trước còn tốt, bây giờ đã biết bò, còn biết đường, bé có thể tự mình bò qua.
Đại Hắc giống như một người lớn vậy, đối với bé rất chăm sóc, chẳng sợ bị bé nắm lấy lông làm nó bị đau, Đại Hắc cũng không có nữa câu oán hận.
Nhưng Tô Đan Hồng có mấy lần nhìn thấy không nố, liền tách tay nhỏ của con trai ra, vỗ nhẹ tay bé dạy dỗ, nói bé không được nắm lông nó như vậy Đạ Hắc sẽ đau.
Bé Nhân Nhân trừng to mắt nhìn cô, đôi mắt ngây thơ không hiểu vì sao, bé cho rằng mẹ đánh bé là đang chơi cùng bé, bé liền chu cái miệng nhỏ a a đánh lại cùng cô chơi.
Tô Đan Hồng: '...
Chớp mắt một cái, bây giờ bé Nhân Nhân đã mười tháng, lại thêm hai tháng, sẽ đến sinh nhật bé, bọn họ đều tính sinh nhật theo lịch nhà nông, bây giờ lịch nhà nông là tháng tám, thêm bảy tám ngày nữa là tới Tết Trung Thu rồi. Hôm nay ông Tân gọi điện thoại tới thôn ủy tìm Quý Kiến Quân, Quý Kiến Quân liền đi nghe, sau khi về nhà anh liền nói: "Ông Tần hỏi anh có muốn đi thành phố Đại Học một chuyến không? Tết Trung Thu ở thành phố Đại Học cũng được xem là một ngày lễ lớn, có muốn đi bán trứng gà không, nhất định sẽ bán rất đắt."
Tô Đan Hồng nói: "Vậy anh cảm thấy thế nào?"
"Anh cảm thấy cũng được, trước đi bán một chuyến, thừa dịp Tết Trung Thu tới." Quý Kiến Quân nói.
"Ừ, vậy thì đi, chuyện trong nhà anh đừng lo lắng." Tô Đan Hồng nói, trong lòng cô đã chuẩn bị làm bánh Trung Thu, năm ngoái cô không có làm, trực tiếp di lên trấn trên mua một ít, tuy nhiên mắc quá, mà hương vị lại không có gì khác nhau, năm nay cô tính tự làm.
Quý Kiến Quân đi vội, khoảng cách tới Tết Trung Thu còn khoảng một tuần, dựa theo tốc độ đẻ trứng của gà mái, mấy ngày tới nhất định tích góp được không ít.
Vừa nghe chuyện anh muốn đem trứng gà đến thành phố Đại Học bán, mấy ngày nay mẹ Quý cũng tăng ca, mẹ Quý bỏ thêm không ít đồ ăn cho nhóm gà mái, còn bảo Quý Kiến Quân đánh một me lưới bắt ít tôm cá vê, vừa có thể ăn vừa để Tô Đan Hồng bồi bổ cơ thể, không ăn được nữa thì đem băm nhuyễn roi nấu chín cho gà mái ăn.
Ba ngày sau, tốc độ đẻ trứng của mấy con gà mái rõ ràng là nhanh hơn.
Ngoại trừ Tô Tiến Quân lại đây mang lên trấn trên bán, nơi này còn hơn nữa sọt, thời gian có mấy ngày cũng tích góp được ba bốn sọt trứng gà, nhưng cũng không thể chỉ bán trứng gà, cho nên Quý Kiến Quân lại chuẩn bị hơn hai mươi con gà cùng nhau đi bán, mang theo không ít mật ong, còn có dê, dê thì để ở trên núi nuôi tốt, không nhiều lắm, cũng chỉ làm thịt ba con, trực tiếp mua đá ở một nhà trên trấn trên ướp lạnh, sau đó lại lái xe tới thành phố Đại Học. Từ nhà anh lái xe tới thành phố Đại Học mất khoảng ba giờ đi đường, buổi sáng hơn bốn giờ ông Tần liền lái xe tới, cũng là vội, lại đây ăn cơm sáng xong liên xuất phát với Quý Kiến Quân, lúc đến thành phố Đại Học là sáu bảy giờ, là thời điểm náo nhiệt nhất.
Một chiếc xe lớn như vậy, hơn nữa còn là người quen, những người ở chợ này đối với Quý Kiến Quân và ông Tần có chút quen thuộc, bởi vì những trái cây họ bán lần trước làm người khác ấn tượng khắc sâu vô cùng, bán không mắc còn ăn rất ngon, ăn xong trái cây nhà anh bán, khi tới nhà người khác mua lại không ăn ra được hương vị giống nhau, giống như ăn được quả táo thượng hạng, lại đi ăn quả táo vừa chua vừa sáp, thực sự không cùng một đẳng cấp!