Đặc biệt là những người già lớn tuổi, lúc trẻ thân thể không khỏe lắm, bây giờ cơ thể một thân bệnh tật, ăn trái cây nhà anh, không biết vì sao, cảm giác thân thể khỏe lên không ít.
Nhưng vẫn là câu nói kia, lúc muốn mua thêm liền đã bán hất.
Đồ càng mua không được, liền càng thương nhớ, lúc này ấn tượng đối với Quý Kiến Quân va ông Tần càng sâu sắc. Bây giờ nhìn thấy hai người lại tới, liền sôi nổi chạy tới hỏi họ bán thứ gì.
Giọng nói của Quý Kiến Quân to lớn vang dội, nói có bán thịt dê, gà sống, trứng gà và mật ong, tất cả đều là sản vật của núi, mọi người nếu muốn mua thì xếp hàng, đây là quy tắc cũ, nếu không liên trực tiếp tranh mua ra bộ dạng gì?
Lúc ban đầu có chút không trật tự, bị người khác cầm trộm cũng không biết, dù sao đồ vật nhiều như vậy.
Nhưng lúc sau có kinh nghiệm hơn, bây giờ liền có quy cũ, muốn mua đồ vật, vậy phải xếp hàng trước. Những người lại đây deu là những người quen cũ, liên tự giác xếp hàng, nhìn thấy hai người dọn hàng, một bên đi theo chân hai người nói mấy câu: Bây giờ không có trái cây sao? Tôi còn tưởng mua trái cây của hai người đấy."
"Cũng chỉ còn lại mỗi quả hồng, tuy nhiên tính bán bánh hồng, đến lúc đó mọi người lại đây ủng hộ." Quý Kiến Quân nói.
"Ăn trái cây nhà hai người, cảm giác thân thể tốt lên rất nhiều." Có bác trai cười nói.
"Hóa ra không chỉ có mình tôi có cảm giác đó." Có người ngạc nhiên nói. "Hóa ra mọi người đều có cảm giác này, đứa nhỏ này, trái cây nhà cháu trồng ở đâu, chẳng lẽ còn có chỗ tốt này à?"
Mọi người mỗi người một câu, thật sự rất náo nhiệt.
Quý Kiến Quân vốn không tin những chuyện này, nhưng anh cũng không phản bác, liền cười nói: "Chỗ cháu có hơn một trăm bình mật ong, đều là mật ong ở trên núi hái từ quả trong rừng xuống, nếu ăn trái cây tốt, vậy mật ong khẳng định cũng không kém, đợi lát nữa mọi người mua hai bình về nếm thử, tuy nhiên mỗi người không được mua nhiều, một người nhiều nhất chỉ cothe mua ba binh.
"Một bình bao nhiêu tiên?" Có người gia cảnh khá giả hỏi.
"Một bình là hai cân, không đắt, liên năm hào." Quý Kiến Quân nói.
"Này giá này cũng mắc quá." Có người nói, dựa theo giá thị trường, thật sự không rẻ.
"Là không rẻ nhưng mật ong là thượng hạng, mọi người chưa ăn qua trái cây sao, ngọt không? Mật ong còn có thể kém hơn sao? Tôi dùng bản hiệu nhà tôi bảo đảm, tuyệt đối là tốt nhất, nếu không tốt lần sau khi tôi tới, mọi người tới cho tôi trả lại tiên." Quý Kiến Quân nói. Mọi người liền cười, không hổ là người từng làm lính, này khí phách chính là không giống nhau.
Rất nhanh, Quý Kiến Quân và ông Tân liền đem hàng hóa chuẩn bị xong, liền mở hàng bán.
Ông Tần phụ trách chặt thịt, Quý Kiến Quân phụ trách cân thịt lấy tiên, hai người đàn ông tuy rằng bận tối mặt tối mũi nhưng làm rất có nề nếp.
Mọi người muốn mua gì, cứ lần lượt tới, từng bước từng bước. Đồ bán rất nhanh, ba con dê không đủ bán, người ở phía sau không mua được liên đã bán hết, Quý Kiến Quân nói lân sau lại mang tới nhiều chút, mua không được thịt dê núi, liên mua gà sống vê hầm, bởi vì không g.i.ế.c gà và nhổ lông nên bán giá rẻ là hai hào.
Nhìn anh buôn bán không tệ, ấn tượng của mọi người càng không tồi.
Khó trách nhiều bác trai bác gái khó tính đều thích mua ở chỗ của anh, nhìn gà này rất có tinh thần, cũng không quý, đáng giá. Nghê nghiệp ở thành phố. Đại Học rất nhiều, trên cơ bản tiền lương dựa theo cấp bậc, cho nên trong tay dư không ít, đặc biệt là thế hệ trước, mỗi tháng đều có tiền lương hưu, đây là vô cùng không tôi, cũng không làm bọn anh làm qua loa.
Ngày mai là Trung Thu, hôm nay mua đồ cũng vừa lúc chuẩn bị cho ngày mai, vừa vặn tốt.
Cho nên mặc kệ là trứng gà, vẫn là dê núi hay gà sống, đều bán rất nhanh, mật ong thì không cần nói, đặc biệt là mấy bác trai bác gái, dù khuyên can mãi nhưng họ đều nói trong nhà nhiều họ hàng, nên phải mua thêm hai bình, vì thế Quý Kiến Quân cũng chỉ có thể để họ một người mua năm bình.
Một trăm bình mật ong bán hết sạch.
Bốn giờ rưỡi chạy xe tới đây, hơn bảy giờ rưỡi tới, khoảng chừng tám giờ giờ rưỡi anh và ông Tần liền kết thúc công việc, dư lại chút thịt dê núi thì bỏ lại vào sau thùng xe của ông Tần, để ông Tần mang về cấp bọn nhỏ ăn đỡ thèm.
Ông Tần lại bảo bán.
Quý Kiến Quân nói cũng chỉ còn lại hơn hai cân, giữ lại cho chính nhà mình ăn.
Ông Tần cũng không nói gì.
Quý Kiến Quân lại mang ông Tần đi ăn một bữa, tuy rằng ở nhà ăn rất no nhưng làm xong có chút đói bụng, hai người đi ăn sủi cảo, Quý Kiến Quân nói: "Ông Tần, đi mua chiếc xe với em.
"Kiến Quân, nhanh như vậy em liền mua xe?" Ông Tần vui vẻ nói.
"Vợ em còn có chút tiền tiết kiệm, em đều lấy ra tới, cũng muốn mua một chiếc để trong nhà." Qúy Kiến Quân cười cười. Tối hôm qua vợ anh có nói, hôm nay tới thành phố Đại Học thì mua xe luôn, tuy rằng hôm nay kiếm được không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng được hai trăm đồng tiên, hơn nữa vợ anh còn đưa thêm cho anh năm trăm đồng, có lúc trước mua nước trái cây, gộp lại cũng không sai biệt lắm. Được đó người anh em, anh còn tưởng rằng cậu phải tích góp thêm một thời gian nữa cơ đấy, không nghĩ tới lại nhanh như vậy." Ông Tần thật sự không nghĩ nhiều, thật lòng vui mừng vì anh em nhà mình.
Có tiên liên muốn mua xe, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Quý Kiến Quân nói muốn đi cùng ông ta, chuyện này ông Tần có kinh nghiệm, giúp anh chọn một chiếc khoảng ba ngàn rưỡi, không những thực dụng, chức năng còn rất tốt.
Quý Kiến Quân thử lái một chút, cảm giác rất thuận tay, tuy rằng có chút quý nhưng xe này anh thật sự rất thích, vì thế liền trực tiếp thanh toán mua luôn.
Lúc hai người trở vê, mỗi người lái một chiếc, Quý Kiến Quân chạy xe vê nhà mà ông Tân cũng lái xe về nhà ông ta.
Sau khi đưa tiên cho vợ xong, vợ ông Tần liền cười nói: "Người bạn này của anh cũng thật tinh ý, bây giờ đưa cho anh bao nhiêu tiền?"
"Mười đồng.' Lão tàn nói.
"Chỉ có mười đồng?" Vợ ông Tân vừa nhận tiên vừa bất mãn nói. "Mười đồng còn chế ít?" ông Tân nói với vợ.
Hai lân trước, Kiến Quân đều đưa cho ông ta ba mươi đồng, nhưng lúc đó không phải vì rất bận rộn sao, lần này cũng chỉ có một ngày, tuy rằng cũng bận chút nhưng cũng đã xem như giá trên trời rôi, Kiến Quân còn cảm ơn ông ta đã giúp đỡ anh mua xe
"Đây, đây là thịt Kiến Quân bảo anh mang ve, em hầm đi, đều là thịt dê núi, rất ngon." Ông Tần nói.
Vợ ông Tần bĩu môi, nhưng nhìn thấy thịt liên cười nói: "Vậy cũng không tệ lắm, lần sau nếu tìm anh hỗ trợ, anh lại đi."
"Chắc là không cần anh hỗ trợ nữa, hôm nay Kiến Quân cũng tự mình mua một chiếc xe." Ông Tần nói. "Cái gì?" Vợ ông Tần trừng lớn mắt: "Bây giờ đã tự mua xe rồi? Mới có mấy lần là anh đã kiếm được nhiều như vậy à? Lúc này đã mua mấy lần?”
"Chuyện này anh không rõ lắm, nhưng đây là chuyện của Kiến Quân, em hỏi nhiều như vậy làm gì, nhanh lên, nên làm gì thì làm cái đó." Ông Tần vội nói.