trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 111

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

" Tôi nói ông tại sao một chút cũng không tiến bộ, đều là người cùng tham gia quân ngũ rồi xuất ngũ, ông xem cậu ta, lúc này mới bao lâu mà đã tích cóp được tiền có thể tự mua xe rồi, không phải hai người có mối quan hệ rất tốt sao, ông cũng không biết nói nhờ cậu ta giúp đỡ ông một chút, cùng nhau là chiến hữu, nếu như không ăn được cùng một miếng thịt, nhưng ít ra cũng có thể uống chung bát canh chứ?" Bà Tần lôi kéo ông Tần bất mãn nói.

Ông Tần nhíu mày, nói: "Lúc Kiến Quân vừa ra, căn cơ còn chưa vững, cậu ấy đã đầu tư hết số tiền kiếm được vào việc mua xe, chờ sinh hoạt ổn thỏa, không cần tôi nói, cậu ấy cũng có thể chỉ đường cho người anh em là tôi đây.

Đâu đi ra từ một doanh trại, lúc trước là giao tình sinh tử, cũng không vì mấy câu nói của vợ mà d.a.o động, đó chính là lấy giao đ.â.m anh em.

Hơn nữa Kiến Quân đối với ông ta cũng rất tốt, mỗi lân mời ông ta hỗ trợ, tuyệt đối sẽ giải thích với người trong nhà ông ta, xe cũng đổ đầy bình xăng giúp ông ta, không cân ông ta bỏ ra nửa xu, tiên công cũng không phải nói, người ta đưa cho ông ta một tháng rất nhiều lần, hơn nữa vợ của Kiến Quân lân trước còn rất ý tứ mang một cái chân lợn lớn đến, lúc còn cho tiền, còn có thịt hươu.

Ông ta lấy về nhà, đó cũng là có cái ăn nói, cũng có thể để đỡ thèm, bây giờ còn muốn nhờ đỡ cái gì thì thật sự rất quá đáng. "Đây có là gì? Kỹ thuật quản lý vườn trái cây của họ là ông dẫn anh ta đi học, đỉnh núi bên nhà chúng ta cũng không kém hơn với nhà họ, bên kia nhà họ có thể trồng, bên này chúng ta không thể trông sao?" Vợ ông Tần nói.

"Lời này không thể nói như vậy, loại Kiến Quân có thể trồng, không nhất định tôi cũng có trông, còn phải xem may mắn." Ông Tần nói.

Trong thôn bọn họ cũng có người làm theo Kiến Quân, ông ta mua cây giống ở đây, đặc biệt biết chọn lọc tốt, chính ông ta cũng thấy được, nhiều người trong thôn căn bản trông không được, bởi vì chúng không phát triển.

Vườn quả của nhà Kiến Quân rất phát triển, lớn lên cực tốt, khiến người khác phải ghen ty đỏ mắt, nhưng còn cây nhà người khác, không héo thì chết, mọi người đều nói phải quản lý tận tình, nhưng đều bắt đầu không tốt, còn có các chú bác của Kiến Quân, tìm đến Kiến Quân hỏi chuyện, nhưng sao Kiến Quân có thể nói ra?

Kiến Quân lúc này mới xuất ngũ được bao lâu, bảo anh có bí quyết gì, ông Tân nhất định sẽ không tin.

Cho nên đây chính là số phận. Vợ ông Tần nói,'Anh đi tìm cậu ta hỏi một chút, xem cậu ta có nguyện ý giúp anh em của cậu ta chút không, nếu như nguyện ý giúp đỡ, vậy nhất định sẽ nói cho anh biết, nếu bảo không có bí quyết gì, tôi nhất định không tin

Ông Tần liếc mắt nhìn bà ta một cái,'Đợi tôi rảnh lại đi tìm Kiến Quân hỏi một chút."

Kỳ thật ông ta cũng có chút thèm, rốt cuộc bán quá tốt, nhưng trong lòng không biết, cây có thể phát triển hay không, nếu như bắt đầu không tốt, vậy không phải bao nhiêu tiền cũng đổ hết xuống sao?

Tình huống bên này không nói tới.

Bên kia, Quý Kiến Quân mua một chiếc xe tải lớn như vậy trở vê, vẫn còn rất mới, đặc biệt chính miệng anh đã chứng thực, đó là anh mua, không thể ngờ tin này ở trong thôn như thả một quả bom, quả thật khiến mọi người trong thôn ngạc nhiên. "Kiến Quân, cái xe này bao nhiêu tiên?"

"Nhất định là mua rất nhiều tiền đi, sao lại có nhiều tiên như vậy, có phải tiền bán trái cây kiếm được không?”

"Trái cây bán tốt, nhưng cũng không có khả năng có nhiều tiên như vậy."

"Chẳng lẽ là vợ anh thêu tranh giúp đỡ anh? Tôi nghe nói đồ cô ấy thêu bán rất nhiều tiền, một bộ nghe nói có thể bán ra một hai trăm đồng."

Người dân trong thôn đều đến xem náo nhiệt, nhìn chiếc xe tải lớn như nhìn bảo bối mới lạ, có mấy người tiến lại cẩn thận sờ, không dám dùng sức sợ hỏng xe.

Nhưng mà, cũng không nhịn được hỏi thăm, xe này bao nhiêu tiền, tiên từ đâu mà ra, vân vân mây mây.

Những người đặt câu hỏi này, đều là họ hàng thân thích của cha Quý mà thôi, trong nhà cũng có vườn cây ăn quả, nhưng năm nay không thu hoạch tốt, mà Quý Kiến Quân một câu cũng không nói gì, chỉ cười cười, nói xe này không đắt. Trưởng bối nhà anh còn chưa hỏi loại vấn đề này, đến cả cha anh cũng nhất định không hỏi vấn đê cá nhân này, vậy mấy người này dựa vào cái gì mà hỏi chứ?

Những vấn đê quan trọng anh cũng không để ý không trả lời, nhưng một ít vấn đề, ví dụ như hỏi anh khi nào thì biết lái chiếc xe này, anh vẫn hào phóng trả lời họ, khi ở trong bộ đội có học qua, hơn nữa học cái này còn cần có bằng lái, nếu không có thì không thể tùy tiện đi ra bên ngoài, nếu bị kiểm tra không có bằng, vậy xe sẽ bị thu, người cũng phải ở lại, vì lái xe không có bằng lái.

Đây cũng coi như là cách để cản trở người trong thôn mượn xe của anh chạy thử đi ra ngoài. Không chỉ người trong thôn tụ tập lại một chỗ xem, chính cha Quy và mẹ Quý, nghe được tin này cũng xuống núi, đi đến nhìn chiếc xe, trong lòng kích động không thôi.

Cha Quý còn tốt một chút, mẹ Quý biểu hiện tương đối rõ ràng, hưng phấn đến mức nước mắt chảy xuống, trên mặt đều vì sung sướng mà khóc.

Con trai bà rất có triển vọng, lại còn mua chiếc xe lớn như vậy về, bà có thể không sung sướng sao?

Vốn tưởng rằng khi Kiến Quân xuất ngũ trở về nhà, tương lai sẽ bị hủy hoại, nhưng không nghĩ đến, trở về nhà lại càng phát triển, trong lòng mẹ Quý, cảm than khong thoi.

Tuy rằng lúc trước bà có thiên vị đứa thứ tư nhiêu hơn, nhưng thiên vị còn không phải bởi vì Kiến Văn học tập vẫn luôn được tốt sao, bà mong mỏi nó có tương lai rạng rỡ, chính bà cũng mong chờ, nhưng trong lòng rõ nhất đứa con nào mới có thể cho hai người già bọn họ lương tựa để yên ổn dưỡng lão sau này, Kiến Văn không phù hợp, chỉ còn Kiến Quân là người thích hợp nhất.

Nhưng trước đây Đan Hồng còn nhỏ, nên bà cũng không dám nói ra, sau này Đan Hồng sống với Kiến Quân rất tốt, hơn nữa mọi mặt đêu chuẩn bị chu đáo, từ ăn, ở, đi lại không có gì không cẩn thận với hai người già bọn họ.

Vì vậy nên trong lòng của mẹ Quý vẫn luôn mong chờ đứa con thứ ba này càng ngày càng đi lên.

Hiện tại nhìn chiếc xe tải kia lớn như vậy, trong lòng mẹ quý thực sự chỉ có dùng từ kinh hỉ để diễn tả cảm xúc.

Các chị em khác trong thôn bắt đầu khuyên bà, đừng khóc, này có gì phải khóc, con trai phát triển, đó là việc tốt, nhà người khác còn chưa được như vậy đâu.

Hai anh em Quý Kiến Quốc còn có Quý Kiến Nghiệp đang làm việc nghe được, cũng gác cuốc xuống chạy nhanh đến, cùng nhau nhìn chiếc xe kia.

Hai anh em hâm mộ vô cùng, đều cùng một mẹ sinh ra, sao lại khác biệt lớn như vậy?

Náo nhiệt một lúc, đoàn người mới bắt đầu tản ra về nhà.

Cha Quý cũng không ở lại lâu, liền đi lên núi.

Mẹ Quý ở lại, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi các chú bác bọn họ có phải đã hỏi các con tiền mua xe là bao nhiêu không? Các con có nói với bọn họ không?”

"Con chưa nói." Tô Đan Hồng lắc đầu. Me, chuyện đó sao chúng con có thể nói ra. Quý Kiến Quân bất đắc dĩ nói.

"Làm vậy là đúng rồi" Mẹ Quý nói, nếu như nói ra, có khác nào nói thẳng cho bọn họ, vườn trái cây bây giờ kiếm được bao nhiêu tiên?

"Mẹ sẽ đi ra ngoài giải thích cho mọi người, để bọn họ đỡ phải đánh chủ ý lên vườn trái cây nhà mình. Mẹ Quý nói xong, liền đi ra ngoài.

Tiên mua xe nhất định hơn phân nửa là tiên Đan Hồng cho, như vậy mới có thể giả bộ ngớ ngẩn để qua quýt, dù là họ hàng cũng không đến mức phải hỏi vườn trái cây của nhà bọn họ lời lỗ bao nhiêu?

Vì thế, mẹ Quý liên đi ra ngoài giải thích, Kiến Quân bỏ tiền ra mua xe không ít, nhưng Đan Hồng cũng góp một phân lớn trong đó, vì việc mua xe này, mà ngày đêm thêu thùa, mọi người có phải cảm thấy cô ít khi đi ra ngoài không? Cũng bởi vì ở trong nhà vất vả thêu thùa kiếm tiên mua chiếc xe này.

Vườn trái cây bây giờ cũng lãi được một ít, nhưng mà một cân trái cây đáng giá bao nhiêu tiền, chắc chắn mọi người đều biết rõ nhất, tưởng dựa vào số tiên đó mà mua được chiếc xe này, vậy chính là nằm mơ rồi.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 111