Đừng nói mẹ Quý làm việc vô ích, vốn đoàn người đều cho rằng tiền mua xe của Quý Kiến Quân nhất định là do đợt này bán trái cây lời to lắm nên mới có nhiều tiền để mua như vậy. Nhưng nghe mẹ Quý nói vậy, mọi người cũng rất đồng tình, nguyên nhân rất đơn giản, quả thực một cân trái cây không đáng bao nhiêu tiên, tuy số lượng lớn nhưng theo lời mẹ Quý, sở dĩ có thể bán nhanh như vậy đó đều là vì bán với giá cực kỳ rẻ, bằng không có thể làm thế nào? Lại không có cửa hàng, phải đi và về trong ngày, không bán đổ bán tháo thì phải làm sao? Trái cây lại nhiều như thế, vốn không để lâu được.
Do vậy, đương nhiên giá cả cũng thấp hơn.
Nên đoàn người nghe xong, trong lòng cũng rõ ràng, hơn nữa gân đây Tô Đan Hồng quả thực hiếm khi ra ngoài, dù lúc mới đến họ Quý trông khí sắc rất tốt, người còn hơi mập mạp, nhưng rõ ràng, mọi người ai cũng biết chuyện Tô Đan Hồng có thể kiếm tiền.
Một lần thêu thùa có thể kiếm được hơn một trăm đồng tiền, mấy tháng nay luôn ở nhà, thế nào cũng có thể thêu được mười bức, vậy nên, có thể kiếm được hơn một nghìn rồi.
Với số tiền này, lại kiếm thêm một chút từ vườn cây ăn quả, vậy mới đủ tiên mua xe.
Nhưng bây giờ cũng coi là đã lấy hết của cải ra rồi, mỗi tháng còn cần phải trả lương cho Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng, đây cũng số tiền lớn.
Nên sau được mẹ Quý công khai như vậy, đối với chuyện Quý Kiến Quân mua xe, mọi người cũng không ghen tị như thế nữa.
Nhưng có một chị em dâu vẫn đi qua tìm mẹ Quý. Nguoi chi em dau nay cua me Quý là bác gái của Quý Kiến Quân, vợ của bác ruột anh, trong nhà cũng nhận thâu một ngọn núi, cũng có cây ăn quả, nhưng năm nay có thể nói là không thu hoạch được gì.
"Mẹ Kiến Quân, chị cũng không khách sáo với em nữa, hai nhà chúng ta là anh em cùng cha cùng mẹ, em chỉ điểm cho người chị em dâu này một ít đi, xem phải làm thế nào, cây ăn quả này mới có thể sinh trưởng tốt?' Bác gái Lý nói thẳng vào vấn đề.
Mẹ Quý cười haha, trên thực tế quan hệ giữa bà với người chị em dâu này rất bình thường, không nói rất bình thường, dường như có thể tính là xã giao, cũng chính là những năm gan đây hòa hoãn một chút, nhưng ấn tượng của mẹ Quý với bà ấy vẫn không tốt chút nào. "Chuyện này chị muốn em phải nói thế nào đây? Em cũng không biết, trước đây em với ba Kiến Quân bận rộn mấy năm trời, cũng không thấy tốt, lúc ấy chị còn cười bọn em mà. Mẹ Quý cười haha nói.
Còn không phải là chuyện cười ư, lúc đó ngọn núi không ổn, vốn còn chuẩn bị phá bỏ, người chị em dâu này vừa công khai vừa ngầm chế giễu bà, bây giờ nhìn thấy vườn cây ăn quả nhà con trai bà vực dậy rồi, thì tới học hỏi kinh nghiệm, ở đâu ra có chuyện dễ dàng như vậy!
Bác gái Lý bị bà nói cho sắc mặt tái nhợt, bà ấy cũng biết lân này sang đây chắc chắn là không câu được rồi, bà ấy nói: "Đều là người một nhà, hơn nữa cũng là chuyện qua lâu rồi, chị cũng biết trước đây chị quá đáng, nhưng chẳng phải bây giờ cuộc sống đã tốt lên rồi sao?”
Mẹ Quý nghĩ thâm, tốt lên là do con trai và con dâu bà cố gắng phấn đấu, nếu không tốt lên, không biết sẽ bị chị chế nhạo thế nào nữal
Nhưng dù sao cũng là người thân, mẹ Quý nói: “Chuyện này em cũng không biết, để em chuyển lời giúp chị, thay chị hỏi Kiến Quân thử xem."
"Được, em nói một tiếng với Kiến Quân, bác cả mời thằng bé tối nay qua ăn cơm, em bảo thằng bé sáu giờ qua uống một ly với bác cả nó." Bác gái Lý nói. Lúc mẹ Quý về liền nói với Quý Kiến Quân, bà nói: "Đây là thấy vườn cây ăn quả của Kiến Quân con vực dậy rồi, cũng muốn làm theo con.
Dù biết đây là chuyện khó tránh khỏi, nhưng trong lòng mẹ Quý vẫn rất khó chịu, vì rất đơn giản, nếu vườn cây ăn quả trong thôn tăng lên, vườn cây ăn quả của Kiến Quân sẽ không đáng giá nữa, đến lúc đó địa phương khác học theo, trái cây nhiều lên, vậy có thể bán với giá bao nhiêu đây?
"Mẹ đừng lo lắng, con biết mà, bọn họ cũng không vực dậy dễ dàng đâu, thôn chúng ta cũng không thích hợp trông cây ăn quả." Quý Kiến Quân nói.
Việc vườn cây ăn quả của nhà anh có thể vực dậy, đó cũng là vấn đề may mắn, nguyên do là vợ anh, vườn nhà người khác, vẫn là đừng nghĩ đến.
Mẹ Quý cũng nghĩ tới, sắc mặc cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, bà nói: Con cũng rộng rãi chút, nếu họ muốn lấy phân bón hay nước trong nhà chúng ta, đều có thể đưa cho bọn họ, để tránh họ oán hận, cũng để bọn họ nhìn xem, trông cây ăn quả còn phải nhìn người."
Nói xong, mẹ Quý liên đi lên núi làm việc.
Bây giờ mẹ Quý rất tự tin, cũng giữ lại cho nhà thân thích mấy phần tình cảm và thể diện, người khác muốn bà cúi đầu, thì đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ tự bà có thể kiếm tiên, chia đều với Đan Hồng, năm nay bà đã tích góp được hơn hai trăm đồng rồi! Sau này vẫn còn nữa, bà cần gì nhìn sắc mặt người trong thôn chứ?
Chỉ có bọn họ nhìn sắc mặt bà. Suy cho cùng cũng là con trai cố gắng phấn đấu.
Sau khi mẹ Quý đi, Tô Đan Hồng cười nói: "Anh tính làm thế nào?”
"Anh thấy bọn họ rất muốn lấy phân cừu và phân gà trên núi, để bọn họ xúc đi" Quý Kiến Quân nói: "Ừm, lần trước bác ấy nhìn thấy Hồng Quân sang gánh nước, còn đặc biệt hỏi có phải suối sau nhà chúng ta rất tốt không, anh thấy bọn họ cũng muốn lấy nước."
"Được thôi." Tô Đan Hồng cười. Quý Kiến Quân thấy cô như vậy, cũng cười, vợ anh hiểu rõ ý anh rồi. " Nhưng nếu chúng ta cho bọn họ những thứ này, bọn họ vẫn không trông được thì sao?" Tô Đan Hồng nói.
'Vậy cũng không còn cách nào, anh định mở rộng chuồng gà ra một chút, trên núi còn thiếu một người, đến lúc đó gọi anh họ thứ hai đến, anh ấy làm việc cũng ổn" Ngay cả đường lui Quý Kiến Quân cũng nghĩ xong rồi.
Người anh họ thứ hai này là người cùng anh đến chỗ ông Tần học kỹ thuật quản lý vườn cây ăn quả, còn có một em họ thứ ba, người em họ thứ ba đó không tốt, không thật thà, anh cảm thấy anh họ thứ hai không tệ, còn chăm chỉ học tập, hơn nữa quan trong nhất là tuổi tác anh ấy không nhỏ, hơn bốn mươi rồi, lúc đó còn chưa có kế hoạch hóa gia đình, anh ấy đã sinh bốn người con, trách nhiệm trong nhà lớn, cũng sớm ra ở riêng rồi, anh ấy là trụ cột gia đình, không chăm chỉ một chút sẽ không ổn.
Tính tình chị dâu họ thứ hai là người sĩ diện, nhưng làm việc cũng rất tốt, lần trước thu hoạch trái cây mẹ Quý cũng có gọi chị ấy sang giúp đỡ.
Tô Đan Hồng thấy anh lo liệu ổn rồi, liên gật đầu, trong lòng cô còn muốn lấy ngọn núi của bọn họ về tự trông, nhưng trước mắt vẫn đừng nói, vườn cây ăn quả nhà mình không nhỏ, còn phải quản lý.
Lúc chạng vạng, Quý Kiến Quân mang theo một món ăn đến cửa, còn là món ngon đặc biệt, vợ chiên ruột già heo cho anh, ừm, anh muốn ăn thì mua về tự mình rửa sạch sẽ, hết mùi rồi mới bảo vợ chiên cho mình, bằng không vợ anh chắc chắn sẽ không chịu nổi mùi đó.
"Kiến Quân, đứa trẻ này còn khách sáo nữa, người tới là được rồi, còn mang theo một đĩa ruột già lớn làm chỉ." Bác cả Quý không vui nói.
Bác gái Lý nhìn thấy, nhưng vừa cười vừa nói: "Anh nói Kiến Quân làm gì, đây cũng là Kiến Quân nghĩ tới anh, nếu không có thể mang đồ tốt này tới cho anh nhắm rượu sao?"
Anh họ thứ hai Quý Kiến Hà và em họ thứ ba cũng ở đây, Quý Kiến Hà không có gì, nhưng em họ thứ ba Quý Kiến Xuyên nhìn thấy một đĩa ruột già heo lớn như vậy, hai mắt liên phát sáng. Quý Kiến Hà đã ra riêng rồi, Quý Kiến Xuyên vẫn chưa, anh ta mới lấy vợ, hơn nữa bác gái Lý cũng khá cưng chiều anh ta, nên còn chưa chia ra riêng.
"Anh Kiến Quân, anh thật có lòng, ruột già heo này em cực kỳ thích. Quý Kiến Xuyên nói xong, gắp một đũa lớn cho vào miệng, vẻ mặt liên thỏa mãn, cuộc sống là thế này, còn đòi hỏi gì nữa?