Nghe xong lời nói của Quý Kiến Hà, Quý Kiến Quân cũng chỉ
Cười Cười.
Tiệc rượu bắt đầu, nơi đây là chỗ của những ông chồng nên bác gái Lý rời đi, còn có vợ của hai anh em Quý Kiến Xuyên và Quý Kiến Hà cũng sẽ không đến.
Sau ba lần uống rượu với những lời nói khách sáo, bác cả Quý cũng vào chủ đề, ý đồ của ông ấy là muốn anh đến xem thử vườn nhà ông ấy có thể trồng thành vườn trái cây hay không. Lúc trước Quý Kiến Quân đã từng được ông ấy mời đến một lân, anh vẫn luôn nói sang chuyện khác. Lần này anh cũng muốn thẳng thắn nói rõ: "Chẳng phải cây ăn quả nào cũng trông giống như nhau sao, bón phân, tưới nước, nếu không phải thì còn làm gì nữa?”
Bác cả Quý đã biết anh đề phòng, bây giờ có nói gì thêm cũng không được, chỉ là ông ấy không biết Quý Kiến Quân thật sự có bí quyết gì không, ông ấy đã làm việc này nhiêu năm như vậy, nếu không phải do bị thương thì cũng sẽ không tập trung vào chuyện này. Cho nên bác cả Quý lại nói: "Cây ăn quả tươi tốt như vậy, Kiến Quân à, phân bón này bác có thể lấy một ít không?”
"Phân bón có thể lấy, bác cho hai anh em Kiến Xuyên và Kiến Hà đi đến lấy cùng." Quý Kiến Quân rất hào phóng nói: "Nếu sau này vườn trái cây của bác có thể trưởng thành tươi tốt, thì cháu có thể giúp đỡ đưa anh em Kiến Hà đi Giang thị."
Lời anh nói ra khiến bác cả Quý cũng vô cùng hài lòng, ông ấy cũng nhìn thấy Kiến Quân cũng thật lòng muốn giúp đỡ. Phân bón có thể cho, và cũng vạch cho bọn họ một con đường.
Quý Kiến Xuyên và Quý Kiến Hà cũng cảm thấy Quý Kiến Quân đã đạt đến một trình độ nào đó, một cây bông hoa cũng cần đến phân bón, điều này cũng đủ cho thấy tâm quan trọng của phân bón đối với người nông dân ra sao. Nhưng Kiến Quân vẫn chấp nhận cho nhà bọn họ, như vậy còn chưa đủ sao?
"Kiến Quân à, tại sao bác lại thấy mấy đứa hay đem nước ở sân sau lên núi nấu vậy? Chẳng lẽ nước ở sân sau nhà con rất tốt?" Lúc này bác gái Lý đến đây Cười nói.
"Chỉ là cha của con nói nước ở sân sau có chút ngọt hơn những nơi khác, cho nên cháu mới lấy nó mang lên núi thôi." Quý Kiến Quân nói.
Anh biết trong lời nói của bác gái Lý mang theo ý tứ gì, đây chính là muốn nhân cơ hội mà lợi dụng. Vì hông quân công nông thường hay xuống núi đem nước lên trên đây nấu, mỗi lân xuống lấy đều đi thẳng về nhà chứ không đến cái giếng ở làng, mặc dù giếng ở trong làng rất gần với chỗ họ
Nhưng bác gái Lý vẫn muốn: Vay khi nào có thời gian bác sẽ để Kiến Xuyên đến nhà cháu lấy về một ít, để uống thử" Bác gái Lý cười nói.
Da cũng được, nhưng khi nào bọn họ đến phải nói trước với cháu một tiếng, nếu không Đại Hắc mà nhìn thấy người xa lại đến, nó sẽ cắn người." Quý Kiến Quân đáp.
"Vậy để lát bác cho hai anh em nó đi cùng cháu. Bác gái Lý được dịp lấn tới.
Quý Kiến Quân đồng ý, sau khi nói xong công việc, liền chào tạm biệt mọi người mà đi về. Chẳng mấy chốc, hai anh em Quý Kiến Xuyên và Quý Kiến Hà cũng đi đến để lấy nước, Đại Hắc ở trước mặt hai anh em nhe răng trợn mắt, hung ác vô cùng, dọa cho hai anh em sợ đến phát run chỉ biết cam thùng quay trở vê.
Sau khi về nhà, hai anh em đều nhẹ nhàng thở ra một cái.
"Sao vậy, để cho hai anh em đi đem một thùng nước về cũng không làm được, là muốn để người ta chê cười hai đứa đúng không?" Bác gái Lý mắng.
"Mẹ, mẹ không biết đâu, nhà của Kiến Quân có con ch.ó lớn rất hung dữ, nếu không có Kiến Quân bên cạnh có lẽ hai anh em đều bị nó cắn rồi!" Quý Kiến Hà VỘI nói.
Quý Kiến Xuyên đứng bên cạnh cũng gật gật đầu.
bác gái Lý cũng không nói gì nữa, dù sao con ch.ó kia bà cũng từng thấy qua, vốn dĩ chỉ là một con ch.ó cỏ nhưng lại nuôi cho lớn gân bằng còn bê, chỉ sợ ở đó có tới tận hai con, nếu chúng đều chạy đến thì không biết sẽ bị cắn ra thành dạng gì nữa! Sau này con không đi nữa đâu. Quý Kiến Hà nói. Vừa nãy thiếu chút nữa anh ta đã mất đi cái chân rồi!
"Con thử không dám đi nữa coil" Bác gái Lý nhéo anh ta một cái roi nói, tuy răng bà cũng lo cho con mình, nhưng đây chính là chuyện quan trọng của cả nhà, cho nên bà không cho phép con mình lùi bước!
'Mẹ, mẹ tha cho con di, con ch.ó đó rất dữ, khi nãy thiếu chút nữa con đã bị nó làm cho té sấp mặt rồi!" Quý Kiến Hà hét lớn. "Vậy con không muốn sống cuộc sống tốt hơn sao?" Bác gái Ly nói.
"Con chỉ thấy mẹ là đang suy đoán lung tung, chúng con không thể trông cây ở mảnh đất trên núi được, con và anh đã từng đi học tập ở chỗ Quý Kiến Quân, nhưng bọn họ nói đất của nhà chúng ta không thể trông được, còn gia đình của Kiến Quân có thể trông được là do bọn họ may mắn, mẹ nhìn xem ở trong thôn có bao nhiêu người trông cây trên núi? Không nhà nào trông được." Quý Kiến Hà nói.
"Mẹ nghi ngờ là do nước của là do nước của nhà bọn họ, còn phân bón thì chỉ là loại kém chất lượng." Bác gái Lý nói.
Quý Kiến Xuyên không nói gì, vì anh ta cũng cảm thấy chuyện nước không hê liên quan, mà phân bón mới là thứ liên quan đến. Mà em trai của anh ta nói cũng đúng, biết đâu nó có thể liên quan đến cái giếng được đào ở sân sau trong nhà Quý Kiến Quân thì sao.
Khi đó vườn trái cây của nhà Kiến Quân đều tươi tốt hẳn lên, chuyện này còn không liên quan đến sao?
Tất nhiên là Quý Kiến Hà cũng nghĩ là như vậy, còn nghe được mẹ mình nói, trong phút chốc cũng không nói đến chuyện dục vọng của bản thân nữa, sau đó hai anh em đã bị bác gái Lý bắt đi tưới nước cho cây.
Trong nhà bên này.
Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đang cùng nhau nói chuyện này. "Nếu có ý với nước của nhà chúng ta, vậy thì chỉ khiến họ thất vọng rồi" Tô Đan Hồng cười nói.
Cô đổ đầy nước linh tuyên vào trong bồn chứa nước ở nhà, cho Quý Kiến Quân đem bồn nước này đem lên trên núi, bên trong mới đúng là chứa nước linh tuyên. Ngày thường quý hồng quân công nông đều vẫn sẽ gánh nước lên núi, nhưng nước mà họ gánh cũng chỉ là nước thường.
Trừ khi cô kêu Quý Kiến Quân gánh nước lên núi, thì đây mới chính là nước linh tuyền.
Nhà của bác cả Lý chắc chắn sẽ thất vọng nếu như họ tìm tới và muốn có nước ở trong giếng sân sau.
Quý Kiến Quân nói: "Khi họ biết rằng nước này cũng chẳng có gì đặc biệt, đến lúc đó cũng sẽ không đến nữa."
Thành thật mà nói, anh cũng không đồng ý việc hai anh em Quý Kiến Hà, Quý Kiến Quân tùy tiện đến nhà mình, trong nhà của anh chỉ có mỗi mình vợ anh, nếu hai người kia cứ thường xuyên lui tới, điêu này chắc chắn sẽ xảy ra phiên phức, cho nên mới dùng đến Đại Hắc để cảnh báo tới cả hai người, trừ khi anh ở nhà nếu không thì tốt nhất đừng đến đây. Bằng không anh cũng sẽ không để ý đến việc Đại Hắc có cắn hay không, đến lúc đó, bất quá thì... Chở người đến bệnh viện là dược. Hai vợ chồng ở nơi này, tấm lòng cũng rất tốt, nói cho cùng thì bọn họ chọn ở lại trong thôn một phần cũng vì người nhà, nhưng không có nghĩa là để người ta lấn lướt.
Sáng hôm sau, bác gái Lý đã đi lên núi xem thử, thấy mấy cây cối ở đây vẫn như cũ không thay đổi chút nào, mặc dù đã được tưới nước lấy từ nhà Quý Kiến Quân, nhưng vẫn không có thay đổi gì, bà ta nhăn mặt nhíu mày, không muốn tinl
Bác cả Quý đưa theo hai anh em Quý Kiến Xuyên và Quý Kiến Hà đi lên trên núi, cả nhà cùng đi đến chỗ Quý Kiến Quân học một chút kiến thức, sẵn dịp xem qua vườn trái cây, còn có chuồng gà và dê.
Dù đây cũng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng vẫn khiến cho lòng của bọn họ cũng xôn xao, tinh thân cũng có hăng hái hơn một chút, bọn họ nghĩ chờ cho vườn trái cây của họ có thể phát triển thì lúc đó vườn của họ cũng không thua kém gì!
Liên tiếp ba ngày, mang không ít phân bón về, hơn nữa cũng là đúng ba ngày sang nhà của cô gánh nước.
Nửa tháng qua đi, cuối cùng bác gái Lý cũng phát hiện ra, vườn trái cây trên núi của nhà bà thật sự đã có chút thần sắc, nhưng so với tưới nước và không tưới nước thì cũng không thấy được sự khác biệt.