Bác gái Lý đã bắt đầu nghi ngờ nhưng Quý Kiến Hà lại thẳng thắn không kiên nhẫn: "Mẹ, con không ởi, nước này với nước khác thì có liên quan gì, theo con thấy nếu có liên quan thì là do phân gà này đủ màu mỡ, mẹ nhìn lúc bón phân gà này xem, chỉ nửa tháng mà cây trái đã tươi tốt, có liên quan gì đến nước của nhà anh Kiến Quân chứt
Đi gánh nước liên tiếp nửa tháng như một kẻ đần, chỗ mấu chốt là không có chút tác dụng nào, còn bị con ch.ó Đại Hắc kia dọa nạt, anh ta sớm đã không nhịn nổi nữa.
Đừng nói anh ta, ngay cả Quý Kiến Xuyên - anh trai anh ta cũng nói: Mẹ, sau này con với Kiến Hà không đi gánh nước nữa, thỉnh thoảng đi lấy chút phân gà bón cho cây tươi tốt là được.
Bác gái Lý không bỏ cuộc còn định để hai anh em bọn họ đi gánh nước, bà ấy không tin là không có liên quan gì đến thứ nước kia, nếu không liên quan thì tại sao chính bọn nó không đi lấy nước trong thôn mà lại muốn đến giếng sân sau nhà Kiến Quân gánh nước?
Cuối cùng vẫn là bác cả Quý đập bàn: Sau này đừng có đi lấy nước nữa, bớt nhiêu chuyện, cho mà chăm sóc vườn trái cây cho tốt là được!"
Vốn dĩ lấy phân là đã đủ rồi, vợ già không nên nhiêu chuyện như vậy, còn nghi ngờ nước có vấn đề, tưới lâu vậy mà vẫn không có gì khác biệt, khiến ông ấy cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Hôm trước lên núi gánh nước, em dâu còn hỏi ông có phải là đi gánh nước không? Chẳng lẽ giếng cổ trong thôn không có nước hay sao? Làm ông mất hết cả mặt mũi.
Cho bọn họ đến gánh phân bón là đã tận cùng phần tình cảm họ hàng này rồi, thế mà còn nghi ngờ người ta có bí mật, mỗi ngày đều đến nhà người ta quấy rây gánh nước, đây là sao chứ? Đây gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết tốt xấu!
Dù Bác gái Lý không muốn nhưng cũng không nói gì.
Bây giờ bà ấy cũng cảm thấy có một chút không đáng tin cậy, chỉ là trong lòng không phục mà thôi.
Không đến gánh nước nữa, Quý Kiến Xuyên còn đặc biệt đến nói một tiếng, Quý Kiến Quân đồng ý rồi lại hỏi trái cây trên núi như thế nào. Quý Kiến Xuyên thở dài: "Thực ra đất trên núi không thích hợp để trông những loại cây ăn quả này." Ông Tần đưa bọn họ đi học tập kỹ thuật, mấy nhà vườn trông cây ăn quả có kinh nghiệm cho biết, đất như vậy không giữ được phân bón, cỏ dại không muốn mọc thì làm sao mà cây ăn trái phát triển được?
Mấy người nông dân trồng trái cây thậm chí còn không đến xem đất, những người đó chỉ vừa nghe bọn họ nói thì đã bảo vậy rồi.
Hơn nữa, làm nông hơn phân nửa đời người ai mà không nhìn ra? Chẳng phải là thấy vườn trái cay nha em ho Kien Quan do mắt nên cũng muốn thử một lân Xem sao à.
Lúc gia đình nhận khoán trông cây ăn quả trên núi, thật ra anh ấy đã phản đối, nhưng mẹ anh ấy nhất quyết đòi bằng được, ý của cha là cũng muốn trồng, cho nên lúc này cả gia đình nhỏ của anh ấy đã dồn hết tài sản vào đó.
Cuối cùng kết quả lại là, muốn ném đi thì không được mà trông tiếp thì cũng không thấy có hi vọng gì.
Nhưng bây giờ đã có phân gà nên tình hình có vẻ tốt hơn, nhưng tương lai thì ai có thể biết trước được? "Cứ trồng thử một lần đi, nhà anh còn phải nuôi 4 đứa con, làm sao có thể để đất không như thế được." Quý Kiến Quân nói.
Dù sao cũng là anh em họ, nói một hai câu cũng chả sao.
Quý Kiến Xuyên gật gật đầu, có thế nào thì anh ấy cũng sẽ không để đất c.h.ế.t hẳn, đó chính là nơi kiếm cơm ăn cuối cùng có thể trông cậy vào rồi.
"Nếu anh và chị dâu thứ có gì khó khăn thì có thể lại đây tìm em, trại gà trên núi của em anh cũng thấy rồi đấy, đang muốn mở rộng một chút cho nên muốn gọi thêm người." Quý Kiến Quân nói. Quý Kiến Xuyên nghe vậy, khuôn mặt hơi thay đổi, nói: "Còn thiếu người sao? Kiến Quân, em cảm thấy anh có thể làm?”
"Có thể, nhưng anh hai đừng nói ra ngoài, nếu anh muốn làm thì tới tìm em, em có thể để lại cơ hội cho anh" Quý Kiến Quân nói.
Tết Trung thu mới qua không lâu, cây trái nhà bác cả năm nay chả có thành quả gì, năm sau phải xem tình hình thế nào, dù đã bón phân nhưng xác suất tăng trưởng vẫn còn rất nhỏ. Lòng Quý Kiến Xuyên tràn đầy kích động trở vê
Tô Đan Hồng ở trong phòng bếp làm bánh trung thu, bánh trung thu lần trước làm ăn rất ngon, bánh đậu còn có hạt mè, cũng có cả trứng muối và hạt sen, tóm lại cô ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Vê cơ bản bây giờ trong nhà không có chuyện gì làm, đúng là ngày qua ngày cô chỉ có ăn và ăn, thật sự là cái bụng của cô nhanh đói vô cùng, còn hơn nhiều so với lúc có thai Nhân Nhân, khi đó Nhân Nhân là mấy tháng cuối thai kỳ mới ăn, nhưng hiện tại Tô Đan Hồng còn chưa đến năm tháng mà đã có thể ăn như vậy.
Sức ăn bắt kịp Quý Kiến Quân rồi, cô cũng biết không thể ăn quá nhiêu nhưng là do bụng quá đói!
Quý Kiến Quân lại đây giúp đỡ, thuận miệng nói chuyện sau này sẽ không lại đây gánh nước nữa, Tô Đan Hồng cũng không để ý, vườn trái cây nhà cô có thể phát triển là nhờ mỗi ngày cô câm ấm đi tưới nước Linh Tuyên, lúc này mới từ từ có thành quả đấy, mà nhà Bác gái Lý lại đây gánh nước giếng, những thứ nước tâm thường đó thì có tác dụng gì?
Nhưng gà trên núi mỗi ngày đều có thể uống nước Linh Tuyền nhờ Quý Kiến Quân mang lên, cho nên phân gà cũng sẽ có tác dụng, nhưng chắc chắn sẽ kém so với việc tưới nước Linh Tuyên trực tiếp.
Có thể phát triển hay không thì chỉ có thể xem bọn họ mà thôi. Lần này Tô Đan Hồng làm hơi nhiều bánh trung thu, ước chừng làm bảy tám cân, nhưng chia đi vài phân cũng không dư lại cho mình ăn bao nhiêu.
Làm bánh trung thu là chắc chắn không thể ăn mảnh sao? Bố chông, mẹ chồng cô rất thích ăn cho nên mang hai cân lên núi để thỉnh thoảng họ ăn, nhà mẹ cô bên kia cũng thích cho nên chia thêm hai cân, một phân này chỉ còn lại một nửa thì lại đem cho anh hai của cô một cân, còn lại một ít cho Hầu Tử và hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc, cuối cùng của cô còn lại khoảng chừng hai cân.
Nhưng hai cân không nhiều lắm cũng không ít, cái gì nhiều quá cô sẽ ăn không vô, cái gì thiếu một chút cô nhìn mới muốn ăn. Quý Kiến Quân cũng rất thích ăn bánh do chính vợ mình làm, nhưng anh ăn hay không cũng được, chỉ ăn một chút để nếm vị mà thôi, những thứ khác anh sẽ không ăn hất.
'Vợ, vài ngày nữa anh sẽ đưa em đi lên trấn? Đến lúc đó em ở trên trấn một thời gian nhé?" Lúc này trời đã tối, Quý Kiến Quân nói. "Đi lên trấn? Có phải là vì chuyện kế hoạch hoá gia đình không?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Ừm" Quý Kiến Quân gật đầu, bây giờ bụng vợ anh càng ngày càng lớn rồi, trong thôn muốn cưỡng chế bắt người sai phạm. "Không sao cả, nhà chúng ta bây giờ thế mà đã nổi tiếng xa gần trong thôn, ai dám đến bắt chúng ta? Chị cả Hứa thôn ủy là chị họ hàng của Hứa Ái Đảng đâu rồi, trong nhà bếp còn một cân bánh trung thu, anh mang tặng rồi nói với chị ấy một chút." Tô Đan Hồng nói.
Chị cả Hứa này là người gọi điện đến lúc Quý Kiến Quân bị thương chưa trở về, khi ấy mang bụng bau qua nghe điện thoại chẳng phải cô đã sợ hãi đến nhảy dựng sao, chính là chị cả Hứa nhắc nhở cô đây là động thai, không có vấn đề gì.
Sau đó cô cũng có chút qua lại với chị cả Hứa, chị ấy vẫn là nhân viên thôn ủy, bình thường sẽ đến thôn ủy hỗ trợ.
Lúc ấy trái cây đã chín, cô liên xách một túi trái cây thượng vàng hạ cám* đi qua nói chuyện với chị ấy nửa giờ mới trở về, chị cả Hứa cũng tới nhà gặp cô, coi như là có một phần quan hệ.
* Thuong vàng hạ cám là câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả những nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xinh nhất đều chẳng thiếu.
Quý Kiến Quân cũng không biết việc này nên hơi kinh ngạc. "Việc này là chuyện của phụ nữ bọn em, anh cứ cầm sang là được, nói với chị ấy em mang thai sắp được năm tháng thì trong lòng chị ấy tự hiểu rõ." Tô Đan Hồng nói.