này.
Nhận thầu một ngọn núi phía sau lớn như vậy, trông nhiều cây ăn quả, xây một bức tường kiên cố bao quanh, còn có những chiếc xe tải lớn mà Quý Kiến Quân đã mua lúc trước.
Những chuyện như thế này, làm sao mà không gây chấn động trong thôn?
Trưởng thôn trong thôn hiện tại lại muốn mời Quý Kiến Quân sang nhà dùng cơm cùng, nhưng anh ấy không giống như những người khác, anh ấy mời anh sang nhà dùng cơm đúng là cũng có ôm chút hy vọng, hy vọng của anh ấy chính là mong muốn anh sẽ luôn làm tốt công việc trong vườn trái cây này, để có thể mang đến một ít của cải đến cho dân trong làng, như vậy là tốt rồi.
Nếu như trong thôn cũng giàu lên, vậy đây cũng chính là công lao của anhI
Nhưng cũng không cần nói tới, tình hình trong thôn năm nay so với năm trước tốt hơn rất nhiều, nhiều gia đình trong thôn đã làm mới sân nhà mình, mà chuyện này làm sao không liên quan đến Quý Kiến Quân.
Ví như lúc này đây, mỗi hộ gia đình đều có ý định ấp thêm gà, những con gà này đều là do Quý Kiến Quân mua nuôi trên núi, đây không phải liên quan sao? Chẳng phải điều đó đã chứng minh dân trong thôn cũng có thêm thu nhập sao?
Ngoài ra, người dân còn trồng nhiều cây ăn quả, cũng đều bán được không ít tiền.
Vì sao lại được như vậy?
Bởi vì anh hai của Tô Đan Hồng mỗi ngày đều có thể đến trong thôn, thu mua không ít đồ đem lên trên trấn bán, giá cả cũng rất hợp lý, đương nhiên là yêu câu phải cao một chút. Yêu cầu phải có tươi và mềm, phân bón phải vừa đủ, những yêu câu như vậy cũng rất bình thường. Bạn không thể nào muốn khách hàng của mình không được đòi hỏi, yêu cầu gì từ người bán, điều đó là không thể.
Nếu như được vừa ý, nó sẽ tiết kiệm được một ngày làm việc. Sáng sớm anh ấy đã chạy xe đến thôn, trực tiếp mua, chỉ cân trả đúng số tiền cho người trong thôn, sau đó anh ấy có thể mang những thứ mình mua được đem về trang trại của mình.
Bán rẻ hơn một chút nhưng rất đáng so với việc làm tại nhà. Chính nhờ vậy mà dân làng cũng có thêm một khoản thu nhập.
Thay vì đi làm thuê, có người thuê dài hạn, có người làm thời vụ, thì công việc này đã có thể hỗ trợ một số người dân trong thôn đỡ vất vả hơn, chẳng phải sao?
Lúc trước Hứa Ái Đảng bị cha anh ta là ông Hứa nói rằng sẽ chia đều, nhưng anh lại không nhận được bất cứ thứ gì, vẫn là do trưởng thôn sắp xếp cho anh ở trong một cái kho cạnh bên nhà ông, lúc này mới có thể vượt qua giai đoạn đầu được một thời gian. Bằng không, vợ chồng Hứa Ai Đảng và Lý Ngọc Thúy còn có đứa con trong bụng, cũng không biết phải sống như thế nào.
Mà hiện tại, cuộc sống của gia đình Hứa Ái Đảng đã như thế nào? Hai ngày trước lễ Trung thu, Hứa Ái Đảng cắt một nửa thịt cân ba chỉ đem đến nhà trưởng thôn.
Nhưng trưởng thôn không muốn nhận số thịt đó, anh ấy chỉ nhận tấm lòng, vậy điêu này nói lên gì? Chính là nói đến việc hai vợ chồng của anh ta vẫn luôn nhớ kỹ, trước đây là do anh ấy đã dang tay cứu lấy gia đình anh ta, trong lòng anh ta cũng biết ơn rat nhieu.
Hơn nữa Hứa Ái Đảng nếu tính ra cũng là cháu của anh ấy, tuy rằng là họ hàng xa, nhưng dù sao vẫn là có quan hệ, cho nên giúp đỡ gia đình anh ta cũng là điều thường tình, mà từ khi Hứa Ái Đảng làm việc cho nhà họ Quý, cuộc sống của con cái của anh ta cũng ngày một tốt lên. Hiện giờ anh ta cũng đã sửa lại cho mình một cái sân mới, bản thân anh ta so với trước đây lại trông phấn chấn hơn nhiều, chỉ mỗi việc anh ta còn có thể đem một ít thịt đến tặng cho trưởng thôn xem như quà cảm ơn, thì còn chưa đủ để thuyết minh sao? Mà những điều này, đều là từ Quý Kiến Quân mang đến.
Còn lại chính là anh đã nhận thâu rừng để trông cây ăn quả, cũng bởi vì Quý Kiến Quân đã trông rất tốt, nên ai cũng muốn, cho nên anh ký không ít hợp đồng, mà đến nhiều nhất là các thôn lân cận.
Về phần vườn trái cây có thể phát triển hay không, điều này thì anh không thể can dự, nếu có thể khoán được hết núi rừng, thì đó mới là thành quả của anh. Mà trưởng thôn lại chính là chồng của chị cả Hứa.
Trưởng thôn có ấn tượng rất tốt đối với Quý Kiến Quân, còn chị cả Hứa thì cũng có ấn tượng không tệ về Tô Đan Hồng, nhất là lân trước Tô Đan Hồng đã mang đến một túi to chứa đầy hoa quả.
Đúng rồi, ở thời điểm có anh đào, cô cũng đem một giỏ năm sáu cân anh đào đến đây, sau lại mang qua thêm dâu tây, có lân sang nhà cô làm khách, Đan Hồng lại kêu chị ta câm về một quả dưa hấu to và thêm mấy ký dâu.
Phụ nữ trở mặt nhau nhanh, mà kết thân với nhau cũng nhanh. Đặc biệt là Tô Đan hồng, một người rộng lượng, tính tình điềm đạm, thái độ làm người cởi mở, dễ chịu. Ngay cả Chân Miêu Hồng ở thôn trên còn đối tốt với cô vô cùng.
Cho nên người có thể trở thành chồng cô, điều kiện trước tiên phải là một người chồng tốt. Vào lúc Quý Kiến Quân câm một cân bánh trung thu mang đến, chị cả Hứa còn nói với anh, người đến là được rồi, còn mang theo đồ vật này nọ làm gì?
"Vợ của em hôm nay thèm ăn nên tự làm, cái này là cô ấy kêu em đem qua khi bánh còn nóng để cho các cháu ăn." Quý Kiến Quân cười nói, tuổi của chị cả Hứa năm nay cũng xấp xỉ, so với anh thì lớn hơn bốn năm tuổi. "Tay nghe của Đan Hồng thì không còn gì phải bàn, lân trước chị đến chơi, em ấy còn mời chị ăn bánh ngọt cũng là do chính tay em ấy làm." Chị cả Hứa cười nói, mời anh vào trong nhà.
Quý Kiến Quân đến đây lâu như vậy nhưng cũng không thấy trưởng thôn đi ra, chỉ biết những người khác đã đi ra ngoài, anh liền hỏi: "Chị à, chủ nhiệm có ở đây không?”
"Ông ấy đã đi ra ngoài từ lúc sáng sớm, em có chuyện gì cần ông ấy sao? Em cứ nói với chị, chị sẽ nói lại với ông ấy."
"Chị cả, Đan Hồng mang thai đã được năm tháng rôi, cô ấy đã không nói cho ai biết chuyện này cho tới tận lúc này. Quý Kiến Quân nói.
Chị cả Hứa nghe vậy liên nở nụ cười: "Làm chị còn tưởng chuyện gì, em trở vê nói với Đan Hồng rằng cứ lo dưỡng thai cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng. Ngày mai chị sẽ đến thăm em ấy."
"Dạ." Quý Kiến Quân mỉm cười đồng ý.
Khi trời nhá nhem tối, trưởng thôn cũng quay lại, chị cả Hứa đem chuyện vừa rồi kể cho ông nghe.
Trưởng thôn có chút kinh ngạc nói: "Có thai sao? Không phải là mới sinh một bé trai à?” "Này đã là gì, ai mà không muốn có nhiều con cháu? Mang thai nữa cũng không có vấn đề gì, Đan Hồng kiếm được ra tiền thì em ấy cũng có thể sinh con được.' Chị cả Hứa nói.
"Vấn đề không phải là sinh hay không sinh, nếu như cô ấy sinh con, vậy những người khác trong thôn cũng học theo mà cũng sinh con thì làm sao bây giờ? Trưởng thôn nhíu mày hỏi. Chị cả Hứa tất nhiên nói:"Không dễ đâu, ai muốn sinh thêm thì phải chịu bị phạt tiên, sinh con thứ hai không phải là phạt tiền 400 đồng sao, ai có khả năng thì đóng phạt rồi sinh con. Còn nếu không đóng nổi mà vẫn muốn sinh thì phòng ở được cấp cho hủy đi. Giống như Đan Hồng nếu có phạt tiền, cô ấy vẫn có thể đóng. Ngày mai em cũng sẽ sang nhà cô ấy để tìm hiểu.
Trưởng thôn nghe vậy, cũng cảm thấy không còn gì để nói, gật đầu: "Vậy ngày mai em đến đó nhớ nói qua chuyện nay.
Sau đó anh ta thấy mấy đứa con nhà mình mỗi đứa cầm một cái bánh trung thu, mùi vị còn rất thơm, nói: "Lay đâu ra bánh trung thu vào lúc này vậy?”
"Kiến Quân đem đến đó, Đan Hồng hôm nay vừa mới làm. Chị cả Hứa cười nói. Anh đã nói, em làm sao mà chịu ra sức kết thân như vậy." Trưởng thôn nói xong liền cười.
"Em cũng không phải là coi trọng một chút lợi ích đó mà muốn kết thân với Đan Hồng, mối quan hệ giữa em và cô ấy rất tốt, anh đừng có nghi ngờ về tình bạn của tụi em như vậy. Chị cả Hứa tức giận nói.
Trưởng thôn vội lấy lòng: "Được rồi, được rồi, vợ của Kiến Quân thật sự là một người không tệ, em thân thiết với cô ấy cũng tốt."