Chủ yếu chính là đến đây để nói với cô rằng cứ an tâm sinh con, hiện tại vườn trái cây cũng đang rất tốt, vê sau nộp phạt để đăng ký hộ khẩu thì cũng không còn vấn đề gì.
Vừa nghe lời chị ta nói, Tô Đan Hồng liền hiểu rõ, mặt khác cũng không nói thêm gì nữa.
Tô Đan Hồng có lòng cùng chị ta thân thiết, hơn nữa cũng bởi vì cảm thấy cô bộ dáng vô cùng thanh tú lại trông rất có phúc, như vậy trừ bỏ chuyện cô không biết tốt xấu thì ở trong thôn cũng không ai dám gây chuyện với cÔ.
Nhưng nhà cô lại có một mảnh vườn trái cây lớn như vậy, ai mà không muốn kết giao với cô chứ?
Chỉ có điều, cô chưa từng lên mặt xấc láo với ai, trước kia như thế nào, bây giờ cũng như thế ấy, chưa từng có một chút phù phiếm, khoe khoang hay khoác lác. Chị cả Hứa trên mặt không nói nhưng trong lòng phải ngâm thừa nhận.
Tô Đan Hồng rất thích hủ ô mai của chị cả Hứa, cho nên không khách sáo mà nhận, đợi đến lúc chị cả Hứa chuẩn bị trở về, Tô Đan Hồng lại tặng cho chị ta mấy cân hạt dẻ, để chị ta câm về cho bọn nhỏ ăn vặt.
Chị cả Hứa từ chối một hồi, cuối cùng cũng nhận.
Chuyện sinh đứa nhỏ, cứ như vậy đã được giải quyết.
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Hiện tại quả hồng trên núi đã chính, gân đây trên núi có không ít chim bay đến đó mổ hông, cho nên Quý Kiến Quân dự định sẽ hái trước thời hạn. Quả hồng không phải là loại cây hiếm ở trong thôn bọn họ, bởi vì có một số người sẽ trồng nó ở sân trước và sân sau.
Cha Quý cũng đã đặt lưới rất tốt rồi, chỉ chờ ngày quả hồng rơi xuống thôi.
Lân này đã qua thời gian thu hoạch mùa thu, lương thực đều đã được thu hoạch xong, cho nên người trong thôn cũng khá nhàn rỗi.
Vì thế, Quý Kiến Quân mới thuê người làm thời vụ.
Việc làm này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì chỉ có hơn mười cây hồng, tuy rằng ra rất nhiều trái, nhưng để hái lại không được bao nhiêu.
Dù sao cũng chỉ có vài người, nên anh bao cơm trưa cho họ, và mong mọi người có thể hoàn thành sớm trong vài ngày.
Cũng không có cách nào, ai kêu, quả hồng này không thể kéo dài lâu.
Vẫn mời đến những người đã từng đến hái trái anh đào lúc trước, có người nhà mình đến phụ, nhà mẹ đẻ cũng đến giúp. Còn có mấy người làm thời vụ, lúc này đây anh còn mời thêm hai người chị em của mẹ Quý, tất cả đều là họ hàng với mẹ Quý... Hơn nữa bản thân những người ấy tuy luôn tính toán chỉ li, nhưng họ làm việc rất tốt. Hơn nữa, người trong nhà của họ cũng không rộng rãi cho lắm, vì thế mẹ Quý đến tìm Quý Kiến Quân nói việc mình muốn cho hai chị em gái của bà đến đây. Vào lúc này, mẹ Quý cũng luôn có chừng mực, sẽ không để bản thân tự ý quyết định cho ai đến, cho dù là muốn dẫn đến cũng phải hỏi qua ý kiến của con mình, dù sao, đây cũng là vườn trái cây của nó, chẳng phải anh mới là người phát tiền lương sao?
Sau ba ngày bận rộn với công việc trong vườn, những quả hông đều đã được thu hoạch xong, hơn nữa còn được phơi khô trên dây.
Vì hiệu quả công việc cao nên Quý Kiến Quân cũng không keo kiệt, sau khi hoàn thành xong công việc sẽ trả tiên công, còn được mang thêm hai quả hồng vê cho gia đình ăn thử, sau ba ngày làm việc, cơm trưa cũng được cho ăn rất ngon, tiên nhận cũng không ít, từ 1,5 đông đến 50 xu. Bấy nhiêu đó thôi cũng làm họ vui sướng.
Giống như Quý Kiến Quốc, Phùng Phương Phương, Quý Kiến Nghiệp và Quý Mẫu Đơn, bọn họ đến đây hỗ trợ, Quý Kiến Quân còn cho bọn họ một nhà ba cân quả hồng.
Về phần cha mẹ Quý, họ nói họ không lấy tiền, mẹ Tô cũng không nhận tiền, còn nói Quý Kiến Quân nếu còn ép buộc bà nhận tiện, thì bà và anh trở thành người xa lạ.
Quý Kiến Quân chỉ bật cười, biếu cho bà năm cân hồng, còn bắt thêm một con gà đưa cho bà để tối nay bà hâm canh ăn. Mẹ Tô nói không cần, nhưng Quý Kiến Quân nói nếu bà đã không lấy tiên, thì những thứ này phải cầm. Bằng không sau này anh cũng không đi nhờ mẹ vợ đến đây giúp đỡ, lúc này mẹ Tô mới cười rồi nhận lấy.
Bởi vì mẹ Tô không nhận tiền, chị dâu Tô cũng không dám nhận, dẫn đến việc dọc đường đi tâm trạng không vui chút nào. "Gà này con cầm đi, tối nay về hâm canh cho cả nhà uống. Trên đường trở về, mẹ Tô nhìn thấy khuôn mặt không vui của con dâu, liền đưa con gà trống sang cho cô, nói.
"Đêm nay thật sự có thể ăn gà ạ?" Tâm trạng không vui của chị dâu Tô cuối cùng cũng được kéo trở lại, vội vàng hỏi.
Cô còn tưởng rằng mẹ chồng sẽ đem con gà này đi nuôi, cho dù không nuôi, cũng chỉ sợ chú hai lại đây cũng sẽ nhờ chú đem đi bán.
Chuyện này cũng không liên quan gì tới cô ta, bởi vì tiên căn bản là sẽ không chia cho cô ta, không nghĩ tới chuyện vậy mà đêm nay thật sự được ăn gà? "Ừm, ăn đi." Mẹ Tô gật đầu, còn nói thêm: "Năm cân hồng này, con có thể lấy hai cân đem về làm quà cho mẹ của con." Không thể nói là vui vẻ, đây chính là hạnh phúc.
Cô ta biết mẹ chồng mình nghiêm khắc thế nào, lấy nhau đã nhiều năm như vậy, cô ta cũng chưa từng được về nhà mẹ đẻ.
Nhưng hôm nay, mẹ chồng của cô ta lại có thể cho phép cô ta mang hồng trở ve nhà mẹ đẻ! Đúng là hông không hiếm, nhưng nhà mẹ của cô ta sẽ không có, hai cân hồng này mà đem về chắc chắn ba mẹ cô ta cũng sẽ rất vui.
Nói ra thì cũng không đúng, nhưng đừng cho là mẹ không biết. Lân trước Kiến Quân đem đến nhiều trái cây như vậy, con lại dám đem về cho nhà mẹ đẻ, có điều mẹ không tính toán với con thì con liên nghĩ cái gì mẹ cũng không biết?” Mẹ Tô hr lạnh nói.
Chị dâu Tô vội vàng nói: "Mẹ, con không có...
"Được rồi, có hay không trong lòng con tự biết. Nhưng ở lần trước, Kiến Quân đưa cho con mười đồng, cho mẹ năm đồng, hơn nữa ba ngày trước đó Đan Hồng còn đưa cho con không ít đồ tốt đem về đúng không? Vậy mà con lại muốn lấy tiền người ta nữa, con cũng không thấy thẹn với lòng sao? Tuy mẹ chỉ là một người nhà họ Tô, không bằng bà lão nhà họ Quý, nhưng mẹ cũng có quyên uy trong nhà này, cái gì có thể lấy, cái gì không thể, cũng là phải được sự đồng ý từ mẹ!"
Mẹ Tô dạy dỗ lại người con dâu. Nhưng bây giờ ngồi tính toán với nhau như vậy, vậy sau này hai bên thông gia làm sao nhìn mặt nhau đây?
Hơn nữa, Đan Hồng mấy ngày nay còn mang đến hai cân thịt. Hiện tại Kiến Quân lại cho một con gà lớn như vậy, cũng không muốn mẹ chồng nàng dâu, bà chấp nhận cho con dâu làm thịt gà ăn, như vậy là cũng đâu đối xử tệ với cô ta?
"Mẹ, con biết mình sai rồi, sau này con sẽ không làm như vậy nữa. Chị Tô vội vàng nói, vì sợ mẹ chồng giận, tối nay không phải ăn cơm.
Nhưng mà suy nghĩ lại, cô ta cũng cảm thấy cô em chồng này cũng không có để nhà mẹ đẻ chịu thiệt, không có tiền thì chẳng phải cũng đã đổi thành thịt sao?
"Về nhà thôi, đêm nay con hâm con gà này, mẹ vẫn tin tưởng vào tài nấu nướng của con." Mẹ Tô vẫn tin tưởng con dâu sau khi vừa dạy dỗ lại cô ta.
Câu nói này lại khiến chị dâu Tô cảm động không thôi, thầm nghĩ, ngoài việc mẹ chông có chút keo kiệt, nhưng bà vẫn đối xử với người nhà rất tốt, hơn nữa đối với hai đứa con của chị ta lại chẳng keo kiệt chút nào. Vậy mới nói, cuối cùng chị ta vẫn không biết mẹ chồng mình có keo kiệt hay không?