dâu họ của Quý Kiến Quân.
Có một người do chị cả Hứa giới thiệu đến, lúc Tô Đan Hồng mang mấy cân hồng qua, tiện thể nói với chị ấy một câu, chị cả Hứa nhận phân tình cảm này của cô, sau đó liên giới thiệu một người ở nhà mẹ đẻ.
Là con dâu thứ ba ở nhà mẹ đẻ của chị ta, cũng là người cùng thôn, nhưng chưa từng lên vườn cây ăn quả trên núi làm việc. Đây cũng là một người trung thực, yên phận, làm việc chăm chỉ, bằng không chị cả Hứa cũng không giới thiệu ra hủy đi uy tín của mình.
Quan trọng nhất là chị cả Hứa cũng muốn chị dâu thứ ba Hứa lộ mặt, xem sau này lúc cân người, có thể gọi vào làm lâu dài, thì cuộc sống của một nhà đó có thể thoải mái hơn nhiều. Tô Đan Hồng hiểu ý chị ta, nên lúc nghe thấy chị giới thiệu, cô liền nói: "Chị cả, trên núi muốn tim một người làm lâu dài, nhưng em đã bảo Kiến Quân cho anh họ anh ấy làm rồi, hai ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc." Chị cả Hứa nghe vậy có hơi thất vọng, nhưng vẫn rất rộng lượng nói: "Không sao, vậy bảo em ấy làm thời vụ là được, em xem thử, nếu em ấy lười biếng, em cứ nói thẳng với chị, chuyện này cũng không cần giấu giếm."
"Em thấy chị dâu Hứa là một người làm việc giỏi, sau này cân làm thời vụ, em sẽ nói mẹ em trực tiếp đi gọi chị ấy." Tô Đan Hồng cười nói.
Đây chính là tạm thời không cần người làm lâu dài, nhưng cơ hội làm thời vụ rất nhiều.
Nên chị cả Hứa nghe thấy lời này, trong lòng cũng tươi vui, chẳng trách người nhà bảo chị ta nên lui tới nhà Kiến Quân nhiêu hơn, nhìn cách làm việc này, chính là khiến lòng người thấy thoải mái.
Ngoài hai người làm thời vụ này, còn có một người là chị em của mẹ Quý.
Lần trước đã tuyển hai người, lân này là một người khác, đợt trước người đủ rồi, có người không có lượt, nên đặc biệt sang nói với mẹ Quý, lân này mẹ Quý liên đáp ứng với họ, bảo bọn họ đừng vội, đều có cơ hội, chỉ cân làm cho tốt, sau này vẫn sẽ gọi đến giúp đỡ.
Bây giờ chưa đến giúp được, vậy hãy ấp trứng gà cho tốt, đợi nở ra gà con sẽ đến thu.
Quả hồng trước khi phơi cần rửa sạch, lau khô, gọt vỏ, những bước này đều được làm trong ba ngày, được đoàn người làm xong theo quy trình, bây giờ chỉ cần chịu trách nhiệm phơi hông và nhào nặn hồng là được.
Đây không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng số lượng quá nhiều, hơn nửa bãi đất trống như thế đều là giá phơi hồng, chắc chăn cân người đến trông nom.
Bọn Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân phải quét dọn, vệ sinh, cho dê với gà trong chuồng ăn, trừ những cái đó ra, còn phải bón phân cho cây ăn quả, tranh thủ sang năm thu hoạch nhiều hơn nữa.
Với lại bây giờ trời dân lạnh rồi, bọn họ còn phải thu gom cỏ khô trữ cho đám dê, lượng công việc rất nhiều.
Nên Quý Kiến Quân đi hỏi Quý Kiến Hà, có muốn đến làm không, nếu không muốn, vậy anh phải đi gọi người khác.
Có nhiều người trong thôn muốn đến làm việc, chỉ vì Quý Kiến Hà rất tốt, lại là họ hàng nhà mình, nên Quý Kiến Quân mới cân nhắc trước tiên.
Ngày mai Quý Kiến Hà đến làm việc, nhưng hôm nay trong nhà vẫn còn nhiều việc, đợi hôm nay anh ấy sắp xếp ổn thỏa rồi, thì ngày mai có thể đến làm việc, hơn nữa bây giờ vợ anh ấy cũng ở đó, có thể coi như là một nhà hai người đi làm.
Còn con cái ở nhà, không cần lo lắng, chẳng phải trẻ con nhà nào trong thôn cũng nuôi thả ư? Hơn nữa cũng không yêu câu bọn họ ở trên núi cả ngày.
Mặc kệ làm lâu dài hay thời vụ, làm xong việc đều có thể về nhà sớm, nhưng làm lâu dài vẫn là phải làm lâu hơn, theo lẽ thường đều khá bận rộn, suy cho cùng tiên lương mỗi tháng nhiều như thế, cái này cũng đâu phải không làm mà được nhận đúng không? Giống như ba người, chị dâu Hứa, vợ Quý Kiến Hà và bác Lạc làm thời vụ, chỉ cân bọn họ nhanh tay nhanh chân làm việc phơi hông xong sớm, là hoàn toàn có thể về vào khoảng mười một giờ rưỡi, nấu và ăn cơm trưa xong còn có thể nghỉ ngơi một chút rồi quay lại làm việc. Lượng công việc rất nhiều, nhưng nhiệm vụ cũng không quá nặng nhọc.
Gần như phơi khoảng mười ngày, là gân được rồi, nhưng quy trình sau còn cần phải nhào bóp nhiều lần, đợi đến lúc hoàn thành đã là giữa tháng mười. Đem những quả hồng này cất vào hộp, để bọn nó tự lên men, đợi bước vào tháng chạp, đến lúc đó anh lái xe đến thành phố Đại Học bắt đầu bán!
Đợt hồng dẻo khô này quả thực rất ngon, thịt quả đỏ vàng, hiện lên lớp mật trong suốt, hình dáng tròn trịa, mới đặt không bao lâu, đã có men trắng, tự ăn thử, vô cùng ngọt ngào, rất ngonl
Sản lượng hồng dẻo đợt này rất nhiều, ngoài gửi tặng người thân bạn bè, phần còn lại vẫn rất nhiều.
Những quả hồng dẻo khô này đều đặt ở trong tủ trên núi.
Làm xong hồng dẻo khô rồi, Quý Kiến Quân bắt đầu thu gà con của người trong thôn, có một số gia đình gà mái ấp sớm, lúc này đã nở gà con rồi.
Lân này Quý Kiến Quân định làm lớn một chút, hơn nữa bây giờ chuồng gà đã có ba người làm rồi, cho nên không lo chăm sóc không chu đáo.
Quan trọng nhất là anh quyết định nuôi đám gà con này đến đầu xuân năm sau, không để đẻ trứng nữa, trực tiếp gửi đến thành phố Đại Học bán!
Cho nên trong thôn có bao nhiêu gà con, thì anh thu bấy nhiêu.
Lục tục thu mua, vậy mà cũng có thể thu về vài trăm con, cộng thêm gà mái của nhà mình tối nay ấp, đây gần như có thể có năm, sáu trăm con gà con. Nhiều gà con như vậy, đương nhiêu phải mở rộng chuồng gà, người làm trên núi lại có thêm việc rồi.
Trời bây giờ càng lúc càng lạnh, sau khi bước vào tháng chạp, Tô Tiến Đảng sớm đã nói với người trong thôn, hôm sau anh ta không đến thu rau nữa, hãy chở rau thu được sang trước buổi tối hôm nay, vì ngày mai anh ta phải theo Quý Kiến Quân lên thành phố Đại Học, nên phải chở rau qua sớm.
Người trong thôn đều biết, nên buổi tối hôm đó đã chuẩn bị rau sẵn cho Tô Tiến Đảng, bây giờ trời trở lạnh, rau để cả đêm cũng không héo.
Tô Tiến Đảng biết việc buôn bán của nhà mình, nên còn đặc biệt mời mẹ Tô sang giúp đỡ, có mẹ Tô ở đây, thì chắc chắn sẽ ổn thỏa.
Nên ngày hôm nay, Quý Kiến Quân đã dẫn Tô Tiến Đảng lên thành phố Đại Học.
Lân này mang theo một xe đầy hàng hóa, có mật ong, hồng dẻo khô, còn có trứng gà, gà sống, cùng với mấy cái đầu dê.
Tô Tiến Đảng có hơi lo lắng, chở nhiều đồ như vậy đi không biết có bán hết không? Đợi sau khi anh ta thấy được sức mua của thành phố. Đại Học, liên bị choáng váng.
Vốn anh ta còn tưởng chuyện buôn bán của nhà anh ta ở trấn trên đã là rất tốt rồi, nhưng không ngờ tới, so với việc buôn bán của Kiến Quân ở thành phố Đại Học này, nó chẳng là gì cả. Nhìn những cô chú nhiệt tình này, thấy Kiến Quân giống như thấy con rể nhà mình vậy, đó mới gọi là nhiệt tình.
Sôi nổi hỏi thăm trái cây, hỏi thịt dê, hỏi trứng và đồ thủ công, còn có mật ong các thứ.
Sau đó liền nhìn thấy Kiến Quân bảo bọn họ xếp hàng, anh ta giúp dỡ hàng hóa trên xe xuống, vừa dỡ vừa nghe thấy âm thanh tiếng reo hò của đoàn người.
Tô Tiến Đảng phụ trách chặt thịt, Quý Kiến Quân chịu trách nhiệm thu tiền, dù người đến lân này không phải ông Tần, nhưng vẫn phối hợp rất tốt, bởi vì các cô chú này đều vô cùng tự giác xếp thành hàng, người phía sau cũng đừng mong chen hàng, cứ từ từ xếp hàng chờ dil