trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 118

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

không.

Nhớ đến cửa hàng ở trấn trên của anh ta, sáng sớm là lúc nhộn nhịp nhất, giống như đi đánh trận, cả hai đều rất bận rộn, bây giờ gà trong nhà đều g.i.ế.c vào buổi tối, sau đó để ở giếng nước của trấn trên, vào tháng chạp chắc hẳn không bị hỏng, nếu là ngày thường chắc chắn không để được.

Bây giờ buôn bán càng ngày càng tốt, cũng ngày càng ổn định, anh ta cũng tính hết rồi, sang năm sẽ mua một cái tủ lạnh, tủ lạnh loại lớn, chuyên dùng để chứa hàng.

Không nói xa xôi, bận rộn tới lui, lúc khôi phục tinh thân, hàng hóa trên xe đã không còn bao nhiêu.

Hồng dẻo khô còn lại non nửa cân, được Quý Kiến Quân trực tiếp tặng cho một bác anh quen, người bác này võ cùng thích mật ong anh mang đến, đợt này mua của anh mười bình, người mua nhiều nhất chính là bác ấy, vì lần này Quý Kiến Quân không giới hạn mua sắm, nói ngày mai còn muốn quay lại, bảo bọn họ không cần gấp gáp tranh giành, nhung ho deu mac ke anh, nen giành bao nhiêu thì giành bấy nhiêu, số tiền mang đến căn bản đều tiêu sạch sẽ.

Hơn nữa vì rút kinh nghiệm lần trước Quý Kiến Quân đến bọn họ không mang đủ tiền, bây giờ những cái này đã được các cô chú của anh xác định rõ, đó là mang theo đủ tiền bên người, dự đoán gần cuối năm rồi, có lẽ anh sẽ quay lại, nên cứ giữ phòng hờ bên người, mang đến không dùng tới cũng đâu thiệt thòi gì đúng không?

Thấy chưa, lần này đã khiến bọn họ đụng vào rồi, còn mua rất hăng hái.

Ví như bác này, ngoài mua mật ong, bác ấy còn mua rất nhiều đồ khác nữa, mười cân trứng, hai con gà, còn có mười mấy ký thịt dê, dường như tiền mang theo đều xài hết, không còn tiền mua hồng dẻo khô, đứng bên cạnh nhìn qua, đúng là, còn lại nửa cân, Quý Kiến Quân không lấy tiên, trực tiếp tặng bác ấy. Ông bác này cũng cười hề hề nhận lấy, nói: "Vậy được, bác mang đi cho đứa cháu ăn đỡ thèm, đô nhà cháu không tệ, ngày mai cũng sang đây bán vào giờ này U?

Bác ấy phải dò hỏi kỹ, hôm nay có mấy người hàng xóm không ra ngoài, ngại trời lạnh quá, bác ấy ôm hi vọng ra ngoài, hôm nay vê sẽ nói với bọn họ, bảo bọn ho ngày mai tự đến đây chờ, mật ong lần này bác ấy mua về, một bình cũng không muốn chia cho mấy ông bạn già.

Lần trước mua vê năm bình, vốn giới hạn mua ba bình thôi, bác ấy nói hết lời mới mua được năm bình, sau cùng bản thân còn lại một bình, bốn bình kia đều bị chia hết.

Mấy ngày sau, bác ấy liên hối hận!

Mật ong đó thật sự không giống mật ong bình thường, nói thế nào nhỉ, bác ấy cũng không nói ra được chỗ nào không giống, nhưng sau mấy ngày uống, vậy mà bệnh hôi miệng đã được cải thiện rất nhiều, mỗi ngày hai muỗng, một muỗng buổi sáng, một muỗng buổi tối trước khi đi ngủ.

Sau khi uống hết một bình, bệnh hôi miệng của bác ấy vậy mà hết rồi, chẳng những bệnh này, mà còn có chuyện đại tiện nữa. Bây giờ già rồi, không bằng lúc còn trẻ nữa, già roi bệnh cũng nhiều, đi bệnh viện lãnh thuốc thì phí tiên, đều không có hiệu quả gì, nhưng không ngờ, hiệu quả của mật ong vườn này lại có thể tốt như vậy?

Nhưng đã hết rồi, dù mua về rất nhiều, giờ chỉ còn lại một bình này, mấy bình kia đều chia cho mấy ông bạn già khác của bác ay.

Vì lân trước bác ấy mua trái cây chỗ Quý Kiến Quân ăn thấy ngon, nên mới tin tưởng anh, thử mua ve lần nữa, nhưng ai mà biết được hiệu quả thực sự rõ rệt.

Việc giận nhất là mấy ông bạn già đó cũng cảm thấy tốt, có một số cảm thấy gần đây ngủ ngon, dễ chịu hơn rất nhiều, có một số cảm thấy bệnh ho khan lâu năm, năm nay đã không còn nghiêm trọng lắm, nhao nhao tới tìm bác ấy, còn muốn lấy thêm.

Bản thân bác ấy còn không có, còn muốn lấy nữa, không có đâu! Nhưng bác Cao cũng là một người rất kiêng nhẫn, lần trước lúc tán gẫu với Quý Kiến Quân, thì nghe nói anh sẽ đến lần nữa vào tháng chạp, nghe vậy, bác ấy liên đến nằm vùng.

Hôm nay cũng để bác ấy đợi được rồi, suýt chút nữa tiêu hết tiên trên người, hông dẻo khô đặt cuối cùng, nhưng không còn tiên mua, cũng may mà chàng trai này là người tốt, trực tiếp tặng bác ấy nửa cân, cũng bảo bác ấy có thể nếm thử.

Quý Kiến Quân đã nói với bác ấy, ngày mai vẫn đến vào giờ này, nếu bên đây không mua hết những hàng hóa này, anh phải chở đến chợ khác. Nhưng nếu có thể bán hết hàng ở bên này, Quý Kiến Quân cũng không cần chạy đi nhiều, sự nổi tiếng của anh bên đây, là tốt nhất rôi, dù hưởng ứng ở chỗ khác không tệ, nhưng không giống ở đây, hầu như lần nào sang đây cũng được nhiều người ủng hộ.

Nhất là các cô chú, đều vô cùng nể mặt, anh cũng thích đến mua bán với những cô chú vê hưu này.

Bọn họ đều là công nhân về hưu, mỗi tháng đều có lương hưu, ví dụ như bác Cao năm nay đã sáu mươi mốt, là một thây giáo già, vợ đã mất nhiều năm rôi, năm nay bác ấy cũng đã nghỉ hưu, nhưng có lương hưu cố định hàng tháng.

Ở dưới có hai người con trai, ba cô con gái, hai người con trai đang làm việc ở Cục giáo dục, ba cô con gái đều đã lấy chồng, nghe cách nói đó gia cảnh bọn họ đều rất tốt.

Dưới nữa còn có cháu nội trai, cháu nội gái, cháu ngoại trai, cháu ngoại gái, là một gia đình lớn, bây giờ chẳng phải sắp đến tết ư, bác ấy mua về nhiều một chút, trong nhà có tủ lạnh, ăn không hết trực tiếp cất vào tủ lạnh, trời này không bỏ vào tủ lạnh, phơi ở ban công bên ngoài cũng không hỏng, một đêm là đông đá rồi. Số người trong nhà nhiều, mua những món này về tính ra là ít, nhưng hôm nay tốn nhiều tiên như vậy, nên chừa hồng khô ra sau cùng, mua cái khác trước. Vốn có tiền lương hưu của mình, còn có sự hiếu kính của con cái ở phía sau, có thể nói trong tay bác Cao vô cùng nhiều tiên.

Trước đây không có sở thích gì lớn, bây giờ, bác ấy đã tìm thấy chỗ tiêu tiền rồi.

Chỉ là mua về ăn, cái nào ngon thì mua cái đó, đến tuổi này rồi, cũng không hưởng phước được mấy năm nữa, không vội hưởng thụ, vậy còn phải đợi tới khi nào nữa đây? Hơn nữa, có lẽ không phải bác ấy nghĩ sai, bác ấy cảm thấy đồ do chàng trai trong quân ngũ này mang đến đều vô cùng tốt, ăn thịt dê hâm xong người ấm áp dễ chịu, trứng gà với gà, đều ngon hơn bên ngoài.

Từ lúc mua đồ ở chỗ Quý Kiến Quân mang về nấu, bác ấy cảm thấy xương cốt trên cơ thể mình đều tốt lên rất nhiều.

Mấy ông bạn già khác có lẽ cũng có cảm giác như vậy. Càng lớn tuổi, thì càng quý trọng cuộc sống, càng có tiền, thì càng muốn hưởng phước, cho nên, Quý Kiến Quân coi các cô các bác ở đây thành nhân chứng sống. Hôm nay Tô Tiến Đảng coi như được mở rộng tâm mắt.

Sau khi bán xong, anh ta đi ăn một bát mì với Quý Kiến Quân, sau đó hai người chuẩn bị quay vê, Quý Kiến Quân hỏi: "Anh có muốn tiện thể mang một cái tủ lạnh vê không?”

Ngoài lúc mới bắt đầu, bây giờ anh không tính toán với Tô Tiến Đảng như thế, anh trực tiếp bán si gà và trứng gà cho Tô Tiến Đảng, không lấy tiên hoa hồng nữa, còn tiên thuê nhà đã anh đã đóng trước đây, cũng không cần tính tới mấy đồng tiền đó nữa.

Cho nên sau này việc buôn bán ở trấn trên, đó là của Tô Tiến Đảng, Quý Kiến Quân không xen vào nữa.

Họ hàng đúng là người thân, nhưng những chuyện buôn bán này, nên dứt thì phải dứt ra, bằng không họ hàng cũng không dễ làm.

Bây giờ trực tiếp bán sỉ cho Tô Tiến Đảng, đều tốt cho tương lai hai nhà, không có mâu thuẫn tiêm ẩn nào.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 118