trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 121

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Quý Vân Vân.

Quý Vân Vân đi dọc trường đại học, ở nơi đó cô ta vẫn còn có Vân Lệ Lệ là họ hàng thân thiết, cho nên ngày nghỉ cũng không trở về.

Kỳ nghỉ hè năm nay, trong nhà của cô ta rất bận, cũng không thấy cô ta gọi điện thoại vê nhà hỏi thăm. Quý Kiến Văn gọi đến, lúc đó cô ta và Vân Đệ Đệ vẫn đang còn mở lớp bổ túc, cũng bận không kém.

Bởi vì còn có việc phải làm, cũng không phải là nói dối hay viện cớ gì nên Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng cũng chưa trả lời, dù sao, Quý Kiến Văn còn có khoản nợ để trả, và chỉ còn lại vài trăm đồng, chuyện này đối với Tô Đan Hồng mà nói số tiên này không có quá lớn, nhưng đối với những lao động bình thường, số tiên này đối với họ là rất lớn.

Cho nên đối với việc hai vợ chồng họ cũng vội vàng kiếm tiền, đương nhiên cũng chẳng có gì đáng để nói.

Vân Lệ Lệ cũng là người rất quan trọng thể diện, vào lúc nghỉ hè, cô ta đã mua vài bộ đồ gửi vê cho Yên Nhi, Nhân Nhân cũng có được hai bộ.

Cô ta có nghe mẹ Quý nói, hiện tại con gái cô ta đang được anh ba bên chồng nuôi dưỡng.

Đối với việc cô ta gửi quần áo về, Tô Đan Hồng cũng không quan tâm lắm, nhưng mà vấn đề ở đây là thái độ.

Đương nhiên, những món này chắc chắn không tốt bằng những gì cô đã từng mua cho Yên nhi. Và cô cũng muốn nói với Vân Đệ Đệ rằng, mình và Quý Kiến Văn hiện tại đang rất bận, nhưng Quý Vân Vân lại giống như không quen biết Tô Đan Hồng, không muốn trở về giúp đỡ, còn nói mình đã tìm được việc ở trong thành phố, không có thời gian trở về. Nhưng mà Tô Đan hồng đối với chuyện này cũng không thèm để ý, Quý Vân Vân về hay ở đều là chuyện của cô ta, không liên quan đến cô. Hơn nữa cô cũng cảm thấy chuyện cô ta không trở về cũng rất tốt, cô cũng không phải sẵn lòng nhìn cô nàng Quý Vân Vân với bộ dáng kiêu ngạo kia đâu, cho dù cô ta có là em gái của chồng.

Cô cũng từng có ý muốn hòa thuận với cô em chồng này, nhưng những người bên gia đình chồng lại thấy cô có ý tốt là muốn lợi dụng cô ta, xem tiên của cô như rác ma khi dễ, một khi đã như vậy, vậy thì không cân quan tâm đến những người đó.

Có tiên còn sợ không thuê được người sao, người trong thôn còn tranh giành nhau là khác.

Lúc này cha Quý cũng từ trên núi trở về, mẹ Quý đã trở về nhà ăn cơm trước, bà cũng không quay trở lại trên núi nữa, cho nên, hiện tại chỉ còn ông cùng Tô Đan hồng và Quý Kiến Quân cùng nhau ăn cơm, anh đã quen với thức ăn do cha nấu rồi, bây giờ bảo anh ăn thức ăn mẹ nấu lại cảm thấy không ngon miệng lắm.

Mẹ Quý ghét bỏ nói anh đã vướng vào căn bệnh khó chiều, nhưng cũng chỉ là nói vui đùa. Mẹ Quý tuy quay về nhà ăn cơm, nhưng bà chỉ ăn cơm một mình chứ không kêu con gái ra ăn cùng, bởi vì bà vẫn còn đang rất giận cô ta, cho nên muốn dạy dỗ lại con gái mình một chút. Ngày đầu tiên bọn họ mới trở về, bởi vì thương con nên bà nấu cơm, buổi sáng cũng để cho cô ta ngủ lâu một chút, chờ cho đồ ăn đã nấu gân xong mới gọi cô ta dậy ăn cơm, đã như vậy mà cô ta cũng không vui, vẻ mặt luôn khó chịu.

Nhưng sáng sớm ngày thứ hai khi bọn họ trở về, mẹ Quý trực tiếp đi đến gõ cửa, bắt Quý Vân Vân thức dậy đi nấu cơm, cô ta tức giận vùng văng, mẹ Quý lại nổi nóng trực tiếp đánh cho cô ta vài cái, khiến cho Quý Vân Vân chỉ có thể kêu la thảm thiết, cuối cùng vẫn phải đi làm bữa sáng với hai hàng nước mắt.

"Bà ơi, con muốn đi tìm cha mẹ." Yên Nhi đi đến ôm lấy chân của bà, trong mắt đã ngập nước mắt.

Mẹ Quy nói: "Cha mẹ cháu không phải là đang ở trong phòng sao?"

"Cháu muốn về với cha mẹ bên kia. Yên Nhi khóc lớn, bên kia còn có em trai nên cô bé muốn sang bên đó. Mẹ Quý mỉm cười, sau đó nhìn đến vợ của con trai thứ tư nói: "Lệ Lệ, con mau ra dỗ con bé đi"

"Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, tại sao đem con gái con sang nhà anh ba ở, tại sao lại để con bé gọi anh ba và chị dâu là cha mẹ vậy.' Tối hôm qua, Vân Lệ Lệ bị con gái quậy cả một đêm, lúc này trong lòng cũng đang khó chịu, cho rằng chị dâu là đang cố ý giở trò xấu.

Vừa nghe cô ta nói, mẹ Quý đã hiểu được chuyện.

Mẹ Quý không nhịn, nhìn cô ta nói: "Con có bản lĩnh sao, có bản lĩnh thì tự đi mà chăm con mình đi, đừng có mà không biết tốt xấu, không biết nhìn ra người tốt. Anh chị ba đã chăm sóc đứa nhỏ giúp con rồi, bây giờ con về đây còn oán trách người ta. Kêu một tiếng cha mẹ thì đã làm sao, đứa nhỏ nào mà không như vậy, ai đối với nó tốt thì nó sẽ kêu người ấy là cha mẹ. Con xem Yên Nhi, so sánh con bé lúc ở với vợ chông con và lúc nó ở với anh chị ba như thế nào. Mới sáng sớm Đan Hồng đã tỉnh dậy làm canh thịt cho con bé, sau khi ngủ trưa dậy sẽ cho con bé thêm một trái táo, nuôi con gái của tụi con mập mạp như thế này, con còn chưa vừa lòng?”

Vân Lệ Lệ cũng không nghĩ tới, vừa mới phàn nàn với mẹ chồng một chút, đã bị mẹ chồng măng đến như vậy.

Quý Kiến Văn nghe ồn ào liền chạy tới, vội nhanh nói: “Mẹ, không có chuyện đó đâu a chúng con biết anh chị ba đối xử với Yên Nhi rất tốt.

Đây là điều chắc chắn, nhìn con gái của anh ta đã ăn mặc nhìn như Tây thế nào? Quân áo trên người của con gái, cũng không phải là do Lệ Lệ mua, đây chắc chắn là từ chị dâu vợ của anh ba mua, nuôi dạy cũng rất tốt, đứa nhỏ này vô cùng lễ phép. Hơn nữa về chuyện con gái vì sao gọi anh ba của mình là cha mẹ, Kiến Văn cũng không quá để ý chỉ là thấy hơi buồn cười, chị dâu vợ anh ba thật sự đã chăm sóc Yên Nhi rất tốt.

"Con biết là tốt rồi, đừng làm đau lòng chị dâu của con, trong năm nay, chị dâu của con chăm sóc cho Yên Nhi không ít, vốn dĩ chị ba của con đối với con cháu trong nhà rất tốt, nhưng Yên Nhi lại được nó thương yêu nhiều hơn, thật sự là đã chiếm không ít lợi, con bé muốn cái gì, ăn gì chẳng phải đều cho con bé ăn hết sao?" Mẹ Quý nói với đứa con trai nhưng giọng nói vẫn không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

"Dạ con đã biết, đã biết rồi ạ. Con sẽ mang Yên Nhi qua nhà anh chị ba ngồi một chút." Quý Kiến Văn vội vàng nói.

Mẹ Quý liếc mắt nhìn Vân Lệ Lệ một cái, sau đó mới nhìn Yên Nhi nói: Cháu ngoan, cháu xem, đây mới là cha mẹ của cháu, bên kia là bác ba và bác ba gái. Yên Nhi đã sớm quên cha mẹ của mình, trẻ em nào chẳng hay mau quên, chỉ là dù sao cũng là cha mẹ ruột, huyết mạch thân cận nên vẫn còn gần gũi, cho nên Yên Nhi đối với hai người bọn họ thật ra không phải là bài xích, chỉ là con bé thấy chưa quen.

Vân Lệ Lệ cảm thấy có chút khó khăn, con gái của cô ta hiện tại đã trở thành con của người khác.

Cô ta đi vào phòng bếp phụ giúp Quý Vân Vân nấu cơm: "Em xem chuyện này nên gọi như thế nào đây? Nếu chị vẫn còn để Yên Nhi ở trong nhà kia, vậy sau này có còn nhận chị là mẹ nó nữa không?”

"Em thấy chị dâu vẫn nên đem Yên Nhi đến Giang thị cùng, người phụ nữ kia vì không sinh ra được con gái nên mới thèm muốn con gái của chị. Yên Nhi đã gọi người ta như vậy, còn được người ta nuôi dạy, không chừng sau này lớn lên sẽ chỉ luôn bám lấy người ấy. Chị cũng không phải không biết, người ta biết cách lấy lòng ghê gớm đến cỡ nào, chị nhìn mẹ đi, hiện tại ngay cả em là con gái cũng muốn không nhận, chỉ vì muốn để chị ta hết giận, nên mới đầu năm đã trút giận lên đầu của eml" Quý Vân Vân nghiến răng nói.

Vẻ mặt Vân Lệ Lệ rối rắm, tuy rằng cô ta cũng không muốn con gái của mình trở thành con gái của người khác, nhưng mà cô ta thật sự rất bận, năm nay tiết kiệm được chi phí thuê bảo mẫu, nhưng vào lúc nghỉ hè cô ta còn phải cùng Kiến Văn mở lớp dạy học bổ túc, kiếm không được ít tiên, nếu mang theo đứa nhỏ, vậy thì cũng không còn bao nhiêu tiên. Hơn một năm nay, hai vợ chồng bọn họ còn nợ hơn hai trăm đồng, nhưng sau khi trả xong cô ta và Kiến Văn vẫn còn phải trả tiên cho nhà mẹ đẻ. Lúc trước hai vợ chồng bọn họ đến nhà mẹ đẻ mượn năm trăm đồng, bọn họ cũng có nợ tiên bên nhà chồng, nhưng cô ta nói nhà bên chồng đã có vườn trái cây, tiên không thiếu, nhưng Kiến Văn nhất quyết muốn trả.

Chẳng phải còn đang nợ không f tiền sao? Cô ta cũng muốn mang theo con gái của mình đi cùng, nhưng cô ta cũng không ngốc.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 121