trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 122

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mặc dù rất không hài lòng về chuyện con gái mình lại có thể gọi người khác là cha mẹ, mà ngay cả cha mẹ ruột lại còn chẳng nhận ra, nhưng không hài lòng thì không hài lòng, cô ta cũng không thể không thừa nhận, con gái của cô ta thật sự được chăm sóc rất tốt.

Nhìn khuôn mặt tròn trịa của con gái, còn có quần áo, đồ chơi búp bê, những cuốn sách vẽ tranh cho em bé.

Bởi vì hai vợ chồng cô ta đã trở vê đây, nên những thứ này của con gái cô ta cũng được đem ve cùng, tuy rằng cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ với Tô Đan Hồng, nhưng lại nhìn cái vườn trái cây đang ăn nên làm ra mấy năm nay của cô, cho nên mấy thứ này cũng chẳng đáng giá gì. Tuy những thứ này cũng vô cùng tốt, chỉ có mấy bộ quân áo thôi tính ra cũng phải hai mươi đồng, quân áo toàn là đồ theo kiểu thịnh hành của năm nay, ở bên Giang thị bán khá nhiều. Còn có những món đồ chơi và những thức ăn tốt nữa.

Năm nay cô ta và Kiến Văn không gửi tiền vê nhiêu, cứ nghĩ đứa nhỏ ở nhà sẽ không được ăn ngon, sao có thể nghĩ đến con gái mình được nhà người ta nuôi tốt đến như vậy.

Hơn nữa, nếu không mang theo con gái, vợ chồng bọn họ lại có thể kiếm được nhiều tiền hơn... Vân Lệ Lệ rối rắm nhíu mày.

An cơm xong con muốn di tìm em trai.

Chợt nghe ở bên ngoài con gái đang nói chuyện với cha con bé, em trai mà con gái cô ta nhắc tới không cần nói cũng biết là ai, Nhân Nhân nhỏ tuổi hơn con bé, tình cảm chị em vô cùng tốt. Ngay cả việc Yên Nhi có tật nói lắp cũng muốn chia sẻ với em trai.

Và tất nhiên, em trai cũng rất thuong yeu chi co d6 an deu đưa cho chị nếm thử, nếu như đổi lại là hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc, hay là Hầu tử cũng đừng nghĩ đến việc đó.

"Được, con ăn xong bữa sáng cha sẽ mang con sang đó tìm em trai của con." Quý Kiến Văn nói.

Yên Nhi hài lòng gật đầu, sau đó đi đến đánh răng, con bé bây giờ đã tự biết đánh răng rồi, là do Tô Đan Hồng chỉ dạy. Tuy rằng Tô Đan Hồng có thể chiêu chuộng con bé, nhưng sẽ tuyệt đối không chiêu chuộng đến hư, và với Nhân Nhân cũng vậy, hơn ba tuổi đã có thể tự mình đánh răng. Nhìn thấy con gái tự mình đánh răng, Quý Kiến Văn cảm thấy rất mới lạ, con bé cứ đánh đều từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mà không cần anh ta dạy. "Mẹ, chị dâu thứ ba đã dạy dỗ con gái của rất tốt." Quý Kiến Văn đánh răng xong lại cười nói với mẹ Quý.

Mẹ Quý nói: "Được rồi, đừng nhiều lời, những lời này con hãy dành lại để nói với anh ba của con đi.

"Dạ." Quý Kiến Văn đồng ý.

Sau bữa sáng, thật sự thì Yên Nhi không hài lòng cho lắm về bữa sáng của mình, nhưng mà cô bé vẫn không nói gì, vẫn nghe lời ăn hết.

"Cháu ăn không quen à, chắc đã quen với việc được ăn cháo thịt nạc băm của bác ba gái nấu rồi, có khi là cháo sườn heo với vừng, không thì cũng là cháo thịt nạc với trứng. Ít khi nào phải ăn cháo trắng như vầy." Mẹ Quý nói.

Quý Kiến Văn cười cười, nhìn con gái mình nói: "Yên Nhi này, để ngày mai mẹ nấu cháo thịt cho con ăn được không?”

"Dạ." Yên Nhi gật đầu.

Sau khi hai cha con ăn xong, họ đi đến chỗ anh ba của anh ta, cả đêm không được thấy chị gái, Nhân Nhân lúc này cũng muốn gặp cô bé, vừa thấy đã vội kêu chị, vô cùng vui vẻ.

"Em trai." Yên Nhi cũng vui vẻ không kém, cô bé ở trong lòng n.g.ự.c cha mình mà giấy xuống, chạy đến.

"Đã ăn cơm chưa?" Quý Kiến Quân hỏi.

"Tụi em đã ăn rồi." Quý Kiến Văn cười nói.

"Yên Nhi ăn nhiều hay ít vậy cháu?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Dạ chỉ ăn một chén." Yên Nhi tủi thân nhìn cô nói.

Tô Đan Hồng chỉ mỉm cười, rồi đi vào bên trong cầm lấy cái chén ra ngoài, múc cho cô bé một chén cháo thịt nạc với trứng, nhìn Quý Kiến Văn nói: "Yên Nhi ăn uống không ít, một chén này nữa cháu nó mới no, chú tư lại đây đút cho cháu nó một chút.

"Dạ." Quý Kiến Văn nhìn thấy đôi mắt trông mong của con gái mình, anh ta bật cười đi đến đút cháo cho con gái ăn.

Quả nhiên con gái thật sự rất hài lòng, và rõ ràng thích chén cháo này hơn.

Quý Kiến Văn nói với anh ba mình về việc thu nhập của vườn trái cây năm nay.

Quý Kiến Quân cười nói: "Năm nay hoạt động tốt, thu nhập chung vẫn ở mức chấp nhận được.

Quý Kiến Văn nói: "Nếu có thể, anh hãy đi mua một căn nhà, anh có thể giữ nó ở đó, đợi Nhân Nhân lớn thì cho nó cũng được.

Anh ba của anh ta đã mua xe xong, chiếc xe này thật sự rất đáng đồng tiên vì từ ngày mua nó, anh kiếm được rất nhiều tiên. Nếu năm nào cũng có lãi như vậy, anh ta cũng cảm thấy mừng giùm anh ba minh. Nhưng phần lớn là do mọi người nghe không rõ ràng, khi đi đến nhìn thấy vườn trái cây mua bán thật tốt liền lập tức mua đất xung quanh.

Đến lúc đó lại có thêm nhiều vườn trái cây, giá trái cây chắc chắn sẽ đi xuống, vẫn là không an tâm lắm.

Mà năm nay giá nhà lại liên tục tăng, trong sáu tháng qua giá nhà cũng tăng nhưng chậm, khi ấy cũng gần ba mươi lăm đồng một mét vuông, thời điểm anh ta mua chưa được hai mươi đồng, bây giờ giá nhà của anh ta tăng không ít.

Mặc dù giá nhà tăng chậm nhưng nó vẫn đang tăng lên theo từng ngày, hiện tại lại cải tiến, mở cửa ra có thể thấy các thành phố lớn cũng càng ngày càng sôi nổi hơn. Anh ta có thể thấy điều đó, nếu sau này không tăng nữa thì giá nhà cũng sẽ không giảm quá nhiều, hơn nữa khi dân số tăng lên giá nhà khó lòng mà giảm, nếu mà có thêm tiền vẫn là nên mua thêm một căn nhà, so với việc trông vườn trái cây lại tốt hơn nhiêu, cũng còn có bảo hiểm.

Nhưng có điều sẽ tốn một khoảng tiền không nhỏ, hiện tại muốn mua một căn nhà nó có giá khoảng ba ngàn đồng cho một căn nhà nhỏ, còn với nhà trung bình nó có giá khoảng ba đến bốn ngàn đồng một căn. Còn đối với một căn nhà lớn, giá thật sự rất cao, tâm khoảng năm hoặc sáu ngàn.

Giống như trong tiểu khu có giá vô cùng cao ở bên Giang thị, giá hiện tại của một căn hộ ở nơi đó vô cùng lớn.

Mà anh ta không biết là, Tô Đan Hồng ở trong tiểu khu kia đã có mua một căn hộ, rộng hơn một trăm mét vuông, khi cô mua nó giá đã là hai ngàn đồng. Bây giờ nó đã tăng lên từ năm đến sáu ngàn đồng. Chị Hồng đã đến xem căn hộ của cô vài ngày trước.

Lúc cô đi mua cũng chưa có quá nhiều người, bây giờ thì vô cùng đông đúc, chị Hồng còn hỏi cô có muốn đem căn hộ cho thuê, căn hộ lớn như thế này, một tháng cho thuê cũng được mười đồng.

Tuy rằng giá không rẻ, nhưng điều kiện sống ở đây cũng không quá tệ.

Nhưng Tô Đan Hồng vẫn đang suy nghĩ, mười đồng một tháng chắc chắn không phải là số tiên nhỏ, nhưng không phải cô tự kiêu mà là cô thật sự không để ý lắm đến số tiền này, và điều quan trọng nhất là cô không ở Giang thị, đó cũng là một vấn đề với chuyện tiên cho thuê nhà. Chờ cho Quý Kiến Văn trở về, Tô Đan Hồng mới đem chuyện này nói với chông mình.

Quý Kiến Quân nói: Vậy chờ sang năm chúng ta bán luôn kiếm chút tiền lời, đến lúc đó lại ở bên kia mua một căn nhà, không ở thì có thể cho thuê, tiền thuê nhà thì nhờ Kiến Văn đi đến đó thu là được."

"Vậy thì làm theo lời anh nói vậy." Tô Đan Hồng mỉm cười. "Còn ở phía bên đại học thành phố thì sao?" Quý Kiến Quân hỏi cô.

"Nhà bên kia cũng có thể cho thuê, nhưng không phải trả tiền hàng tháng, mà em muốn lấy trước một năm tiên nhà, và tất nhiên là phải đặt cọc ba tháng. Em chỉ cho thuê nhà, chứ không phải để ai muốn làm gì thì làm, cho nên phải nói rõ ràng từ trước, nhà ở bên Giang thị cũng thế." Tô Đan Hồng nói.

Thật ra thì cô cũng không muốn cho thuê nhà, lỡ như lại cho người không đàng hoàng thuê thì sao bây giờ? Nhưng mà cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, cho nên vẫn để cho thuê, tiên đặt cọc vẫn phải có, sau này người thuê có trả nhà, miễn là nhà còn tốt, thì tiên đặt cọc sẽ được trả lại, nếu có bất cứ gì hư hỏng, thì số tiên đặt cọc ấy sẽ được trừ để bù vào đồ vật bị làm hư.

Và đối với ba ngôi nhà này, một năm có thể thu được vài trăm đồng, thật sự thì cũng không tệ.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 122