trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 123

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chớp mắt đã đến giữa tháng 12 âm lịch, năm nay tuyết rơi lớn hơn những năm trước, bởi vì sắp qua năm mới nên bây giờ trên thị trấn cũng vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, nhất là một năm này kinh tế phát triển nhanh chóng, trong túi mọi người đều có chút tiền, sang năm sẽ tương đối tốt, bởi vì đều bỏ tiên mua đồ đạc gì đó. Hôm nay Tô Đan Hồng đang ăn táo, thuận tiện đút cho Nhân Nhân chút táo xay nhuyễn, gân như mỗi lần cho thằng bé nếm thử, thằng bé đều thật sự rất thỏa mãn. Nhưng vi đã qua vài ngày sau khi chị thằng bé bị mang đi, thằng bé chưa quen lắm, mỗi ngày dậy đêu muốn đi tìm chị, nhưng dỗ dành một chút thì cũng sẽ không ôn ào nữa.

Bên kia, Yên Nhi ở cùng cha mẹ con bé vài ngày, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã biết đó mới là cha mẹ của mình, mặc dù vẫn muốn chạy sang bên này nhưng cuối cùng cũng không âm 1 nữa.

Hôm nay Quý Kiến Quân lái xe ra ngoài trở vê, nhân tiện mang về hai thùng táo.

Tô Đan Hồng để lại một thùng cho mình ăn, một thùng khác để anh chia ra. Cho cha Quý trên núi vài quả, mẹ Tô bên kia cho mười quả, dư lại thì cam sang cho cho mẹ Tô. Hôm nay Quý Vân Vân ăn táo, nói: "Anh ba của em bây giờ thật sự là càng lúc càng keo kiệt, lái một chiếc xe lớn như vậy đi ra ngoài, vậy mà cũng không bảo em một tiếng."

Cô ta đã lớn thế này mà còn chưa được đi thử xe như vậy. Khi còn nhỏ may mắn thì được ngồi máy kéo một lúc.

Bây giờ anh ba nhà mình mua được xe, vậy mà cô chưa được ngồi, cũng chỉ có thể trừng mắt xem vài lần, mỗi lần nhớ tới chuyện này trong lòng cô ta lại tức giận.

Rõ ràng trước kia anh ba chẳng giống thế, anh ba cũng rất thương cô ta, thế nhưng kể từ khi kết hôn, bây giờ tiền cũng không cho, cái gì cũng không cho cô ta, ngay cả táo này cũng là mang đến cho mẹ cô ta và Yên Nhi ăn, nhắc cũng không nhắc đến cô ta nửa câu!

Ăn hết một quả táo, Quý Vân Vân lại thuận tay cam một cái, Vân Lệ Lệ nhìn cô ta hơi bất mãn, đây là thứ con gái cô ta muốn ăn, mỗi ngày con cô ta đều phải ăn một quả, vậy mà Vân Vân, em gái của chồng, đã lớn thế rôi mà còn không biết điều để lại cho cháu gái? Vân Lệ Lệ nói: Bây giờ Yên Nhi cũng được cho ăn đến ỏng ẹo rồi, mỗi ngày một quả táo không thể thiếu, táo mang sang đây cũng không bao nhiêu, xem ra phải để anh tư em đi mua thôi!" Lời này đương nhiên là nói cho Quý Vân Vân nghe.

Quý Vân Vân không nghe ra, nghe vậy liên nói: "Xem này, đây hẳn là âm mưu quỷ kế của người phụ nữ kia, cố ý nuông chiêu Yên Nhi, thế này không phải là làm cho anh tư và chị dâu tư hai người có thêm phiên toái sao?”

Vân Lệ Lệ nghe mà cười lạnh trong lòng. Lời này có ý gì, con gái cô ta ăn có mỗi quả táo mà là nuông chiêu sao? Quý Vân Vân như vậy tính là cái gì, khó trách bây giờ mẹ cô ta trực tiếp dùng thủ đoạn mạnh bắt buộc cô ta làm việc nhà, thật sự là chẳng biết điều chút nào!

"Chỉ là quả táo, chị và anh tư em tuy rằng không thể kiếm quá nhiều tiên, nhưng loại yêu câu này vẫn có thể thỏa mãn Yên Nhi!" Vân Lệ Lệ nhàn nhạt nói. Tuy là cùng trận tuyến với Quý Vân Vân, nhưng nếu phạm đến ích lợi của cô ta thì việc hợp tác đều có thể tùy thời giải tán, cơ bản cô ta không cần nhường đồ ăn cho Quý Vân Vân! Chi dâu tư em không có ý đó. Cũng có cảm giác bản thân mình vừa rồi hơi hạ thấp anh tư và chị dâu tư, Quý Vân Vân vội vàng nói.

Đi ra ngoài giúp việc cho mẹ đi, chị cho Yên Nhi ăn xong rồi ra." Vân Lệ Lệ nói.

Quý Vân Vân gật gật đầu, liền đi ra ngoài ăn táo, lúc này Vân Lệ Lệ mới tiếp tục đút con gái, thấy con gái ăn rất thỏa mãn, cô ta cười nói: Yên Nhi thích ăn táo không?”

"Thích." Yên Nhi ăn từng miếng từng miếng táo xay mẹ đút, gật gật đầu.

Thấy con gái ăn vui vẻ Vân Lệ Lệ cũng vui, mặc dù cô ta cũng không có ấn tượng tốt với nhà bác ba kia cho lắm, nhưng chung quy lại họ cũng không đối xử bất công với con gái cô ta, hơn nữa xem điều kiện nhà bác ba, chỉ sợ cô chị dâu kia cũng không để chút táo này vào mắt.

Nhưng ở bên cạnh cũng không tiện nói nhiêu, tóm lại con gái cô ta được chỗ tốt là đủ rồi.

Cho con gái ăn táo xong, Vân Lệ Lệ thấy chỉ còn năm quả cô ta liền cất đi, lân này bác ba mang sang không ít, nhưng cũng không phải là rất nhiều, nhưng chỉ nói cho mẹ Quý và con gái cô ăn, mà Quy Vân Vân lại ăn hết không ft

Phần dư lại này cô ta chuẩn bị để cho Yên Nhi ăn.

Mặc dù táo cũng không phải là thứ rất quý, nhưng táo lớn như vậy bên này bọn họ không có đâu, nhập từ nơi khác đến thì khẳng định là đắt, cô ta và Kiến Văn còn thiếu nợ không ít, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Bởi vì muốn tiết kiệm, kết quả là năm nay hai vợ chồng cũng tay không trở vê.

Đối với chuyện này Tô Đan Hồng cũng không nói gì, dù sao hai nhà bọn họ ở cũng không được bao lâu.

Tô Đan Hồng không để ý, nhưng Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan lại để ý.

Nhất là Phùng Phương Phương, năm nay chị ta đã mang gân 50 cân gạo qua đây, Quý Mẫu Đan cũng định mang mười mấy hai mươi cân bột ngô sang, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì cũng có đưa đồ tới rồi.

Còn Tô Đan Hồng thì không cân phải nói, tìm được điểm xấu của ai chứ cũng không tìm thấy điểm xấu của Tô Đan Hồng, gân cả năm nay hai người già ăn nhà chị ấy.

Nhưng đến Vân Lệ Lệ thì hai người kia liên bất mãn, dựa vào đầu đều là con dâu mà nhà cô ta có thể trở về ăn bám! Thế là hôm nay Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan lại đây, bên ngoài là đem mấy cái bánh trứng gà đến, nhưng trên thực tế là đến để kiếm chuyện.

Vân Lệ Lệ tự cho mình là giáo viên, trong xương cốt cũng có thanh cao, không so đo với người bình thường, cho nên hai người kia bất mãn cô ta cũng không để trong lòng.

Nhưng Quý Kiến Văn lại bị hai chị dâu làm cho xấu hổ không chịu được.

"Kiến Văn à, không phải chị dâu nói em cái gì nhưng mà em cũng quá kỳ cục, quanh năm suốt tháng không thiếu tiền lương, nghỉ hè năm nay còn mở lớp học bổ túc, cha mẹ có nhà em ba nuôi nhưng em cũng là con trai, không thể không làm tròn bổn phận của mình, đúng không?”

"Cũng không phải, đều là con trai, chuyện nhà em ba hiếu thuận là chuyện nhà bên ấy, em cũng không thể thấy cha mẹ không lo ăn uống mà ngay cả một đồng tiên cũng không cầm sang!" Quý Mẫu Đan nói.

Ở điểm này, cô ta đồng ý cùng chung chiến tuyến với Phùng Phương Phương.

"Chị dâu cả, chị dâu thứ nói đúng, đúng là em lơ là sơ suất rồi, cũng không nghĩ nhiêu đến việc này, chỉ nghĩ trả khoản vay mua nhà trước, đến lúc đó sẽ đón cha mẹ đến thành phố Giang Thủy sống." Quý Kiến Văn vội vàng nói.

"Đón cha mẹ đến thành phố Giang Thủy sống là tốt, nhưng chuyện cũng quá xa, hơn nữa cha mẹ cũng sẽ không quen, có tiên thì vẫn nên gửi chút ít về cho cha mẹ tiêu đi. Phùng Phương Phương nói

Quý Mẫu Đan không nói gì. Trong lòng cười lạnh, đón cha mẹ đến thành phố Giang Thủy ở?

Lời hay ý đẹp ai chả nói, nhưng hỏi qua người kia trong nhà chưa, hơn nữa cha mẹ cả đời làm nông, cơ bản là không thích ứng với thành phố, bây giờ đi theo nhà chú ba ăn ngon uống tốt, ai thèm đi theo đến thành phố Giang Thủy!

Đối với việc này, chứng kiến con trai út bị hai chị dâu quở trách, mẹ Quý cũng không thể im lặng, bèn nói: Năm nay đúng thật là ăn hết ở nhà lão Tam đấy, nhà các con cũng có cái khó, nếu không thì dựa vào 50 cân gạo 20 cân bột cũng không sống được, vừa vặn xương sườn trong nhà hết rồi, ngày mai Kiến Văn đi mua về đi."

Lời nói này cũng nói cho Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan nghe. Đừng tưởng rằng đem chút đồ đến đây thì có thể chỉ chỉ trỏ trỏ, dựa vào đồ hai người mang sang thì đoán chừng hai vợ chồng già sống không nổi, còn không phải là ăn của nhà lão tam cả sao, ở trước mặt nhà lão tam thì các người giống nhau, đừng ai ngại ai.

Nhưng nhà lão tứ năm trước tay không trở vê ăn tết, năm nay cũng lại tay không trở về ăn tết, cái này thật sự dễ làm đầu đề câu chuyện cho người ta, tuy rằng thông cảm hai người bọn họ còn khoản vay mua nhà, nhưng mặt mũi thì vẫn phải có. Mẹ, ngày mai con sẽ đi mua” Quý Kiến Văn nói ngay lập tức.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 123