Còn không phải chỉ là chút gạo và mì sao, giá trị bao nhiêu tiền, hai vợ chông bọn họ đã có khoản vay mua nhà đè nặng trên lưng, ngày thường cũng ăn mặc tiết kiệm, chờ sau này, tự nhiên sẽ tốt lên, đến lúc đó nhất định sẽ trả lại.
Trước mắt này chỉ câm một chút, đáng bị nói như vậy sao, không biết, còn tưởng làm chuyện gì lớn!
"Ồ, chẳng lẽ em dâu vẫn còn cảm thấy hai người quanh năm suốt tháng không hiếu thuận là đúng, đúng không? Phùng Phương Phương cười nhạo nói.
"Em chưa từng nói dối, nhưng bây giờ cha mẹ không đói, trên lưng chúng em lại đang có khoản vay mua nhà, liền lấy khoản tiền vay mua nhà thế chấp, nếu khoản vay mua nhà trả xong rồi, chúng em sẽ đón cha mẹ đến nhà phụng dưỡng, để cho hai người già bọn họ hưởng thụ sinh hoạt trong thành phố, đến lúc đó em cũng không cần cùng chị dâu cả và chị dâu hai, quanh năm suốt tháng vì chuyện gạo và mì mà cãi nhau, tưởng rằng bản thân mình đã làm việc gì đó tuyệt vời lắm!" Vân Lệ lệ khịt mũi coi thường nói.
"Chỉ là một chút gạo và mì, nhưng cô cũng không thể mang biếu cha mẹ được? Vẫn là một cô giáo dạy học sinh ở thành phố Giang Thủy, ngay cả cha mẹ chồng cũng không biết hiếu thuận, người như cô thì có thể dạy được người học sinh tốt gì chứ!" Quý Mẫu Đan nói.
Vì vậy nên chuyện cứ thế mà trở nên ồn ào.
Tô Đan Hồng đợi xong việc mới nói, nhưng mà cô cũng không đi qua, việc này cô mặc kệ, cô hiện tại đang mang thai, nếu như bọn họ nổi lên tranh chấp xô đẩy nhau, không cẩn thận đụng đến bụng cô thì phải làm sao? Hơn nữa, nói đi nói lại cũng không phải chuyện lớn gì, cô cũng không có ý định tham gia vào.
Đợi Kiến Quân về, cô vẫn nên cùng Kiến Quân đến đây một chuyến, không chỉ có hai vợ chồng bọn họ tới, còn có cả Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp nữa, bọn họ biết vợ mình có phàn nàn, nhưng thật sự không biết, chuyện này lại thành ôn ào như vậy.
Hai người cảm thấy mất hết mặt mũi.
Bởi trên thực tế, gia đình hai người bọn họ cũng không xuất nhiều lắm, năm mươi cân gạo cùng hai mươi cân bột ngô, kỳ thật cũng do gia đình em tư chó chê mèo lắm lông thôi.
Một năm này hai người già đều ở trong nhà Kiến Quân, đi theo gia đình em ba nên cũng không có quan hệ đến mình, nhưng mà vợ bọn họ lại ở đây làm lớn chuyện này như vậy.
Sau khi bọn họ ở lại đây không bao lâu, cha Quý cũng xuống dưới.
Sau đó liền triệu tập cuộc họp gia đình, ve sau mỗi năm mỗi nhà phải đưa tiên, phải cho đồ ăn, đương nhiên có thể không cho, nhưng nếu đã cho, vậy thì cung dung noi gi ca.
Tô Đan Hồng cười: "Người ta đều nói lời người lớn trong nhà như bảo bối, mọi người đừng cãi nhau nữa, về sau cha mẹ ở lại chỗ chúng ta là được."
Chị dâu ba, như vậy không được, cha mẹ cũng là chúng em có phần." Quý Kiến Văn vội vàng nói, anh ta cũng có mặt mũi, có thể nào đứng ngoài chuyện này. Đúng vậy, hiện tại cha mẹ còn chưa có phân chia đâu. Quý Mẫu Đan không quen nhìn Tô Đan Hồng, tuy rằng cô ta cũng kiếm được chút tiền từ cô, những vẫn không nhìn thuận mắt, nhịn không được đ.â.m chọt một câu. Cha mẹ còn chưa phân chia, hai người bọn họ vẫn có thể lao động, cho nên chị dâu ba ở đây lại ôn ào cái gì? Chị mang bao nhiêu bột ngô đến đây, đợi lát nữa mang về đi, vê sau cũng đừng đến đây nữa, cha mẹ tuổi cũng đã lớn, chịu không được cảnh mỗi lân đến đưa bột ngô và mì lại ôn ào một lần!" Tô Đan Hồng nhẹ giọng nói.
Lân này, cô sẽ không ăn nói khách khí nữa.
Vân Lệ Lệ còn có chút kiêu ngạo, trở vê ăn Tết cũng không mang cái gì đi, những Quý Mẫu Đan thì sao? Ở trong cùng một cái thôn, quanh năm suốt tháng mang bọt ngô đến, còn không biết xấu hổ mà cãi nhau lớn như vậy?
Quý Mẫu Đan chế nhạo nói,Phải, là nhà tôi không có tiên như nhà cô, người có tiền đương nhiên tự tin nói những lời này rồi."
" Đúng vậy, là nhà em có tiền, nhưng cũng là do Kiến Quân vất vả kiếm được, không đi ăn cướp ăn trộm, lưng so với người khác đều thẳng tắp!" Tô Đan Hồng nói.
Quý Mẫu Đan bị chặn họng đến nghẹn.
Hôm nay thừa dịp mọi người đều ở đây, mẹ cũng nói luôn, hiện tại cha mẹ ở chỗ này, các con muốn hiếu kính hay không, đó là việc của các con, dù sao có Kiến Quân ở đây cha mẹ cũng tuyệt đối không c.h.ế.t đói, nhưng vê sau ít đi đến đây nói với bọn họ những việc này lại khiến cha mẹ bớt ngột ngạt, ngại nhà này còn chưa loạn hay sao, muốn học cũng có thể đi theo học, chính mình hiểu rõ trong lòng là được, ngoài ra, mọi người phải cùng nhau chung sống qua ngày, quanh năm suốt tháng ở chung không được vài lân, không cần thiết phải vì những điều nhỏ này ma cãi nhau như vậy!" Tô Đan Hồng nói thẳng.
Quý Kiến Quân nhìn anh cả và anh hai với vẻ mặt ủ rũ nói: "Anh cả anh hai, hai người thấy thế nào?”
Sắc mặt của Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp đều không mấy tốt đẹp, mặt của Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan cũng ủ rũ.
Trong lòng Phùng Phương Phương tự nhiên có nhiều bất mãn, nhưng cô ta lại không dám xúc phạm đến Tô Đan Hồng, vì thế cũng yên lặng.
Lan này Quý Mẫu Đan hoàn toàn không còn gì để nói nữa. "Cha và mẹ các con, về sau liền ở lại nhà Kiến Quốc làm việc, cũng ăn ở đây, các con ba người mỗi người đều có cuộc sống riêng, vê sau không cân mang đồ vật đến đây nữa!" Cha Quý trâm ngâm một chút thì mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Mẹ Quý cũng lên tiếng,'Cha các con nói không sai, về sau hai chúng ta liền ăn ở nhà Kiến Quân, các con phận ai người ấy no là được, còn hai người các con cầm gạo mì đến đây, lát nữa mang về đi."
"Mẹ, mẹ cầm lấy chút đồ đó đi." Quý Kiến Quốc vội vàng nói.
Quý Kiến Nghiệp cũng vội nói: "Đợi lát nữa ve con sẽ mang một chút đến đây cho cha mẹ." Mẹ Quy không nói chuyện.
Cha Quý đứng dậy nói: "Được rôi, đều về nhà hết đi."
Cha Quý nói xong, liên đứng dậy, cũng không ở trong nhà lâu, trực tiếp đi lên núi, tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng ở trên núi còn không ít việc chưa làm, Kiến Quân mua gà con tốt như vậy nhưng lại nuôi không tốt, sang đầu xuân Kiến Quân có thể lái xe đi làng Đại học bán được rồi.
Cha Quý đi rồi, Quý Kiến Quốc cùng Quý Kiến Nghiệp cũng mang theo vợ ve nhà.
Mặc kệ là tình cha con hay tình anh em, cũng đều đã rạn nứt rồi, mà sự rạn nứt này, sau này không biết có khả năng hàn gắn lại được không.
Anh ba, việc này là em làm không đúng." Quý Kiến Văn thở dài.
Quý Kiến Quân nhìn anh ta: Đúng là em không đúng, tuy rằng khoản vay mua nhà đè nặng, chẳng lẽ áp lực đến mức không cân phải phụng dưỡng cha mẹ sao? Là ít hay nhiều thì đó cũng là chút tấm lòng, cũng không đến mức ồn áo khó coi như vậy!
Trong lòng Quý Kiến Quân, quả thật em tư sai, gia đình em tư không phải người hào phóng, nhưng em tư cũng là người không rõ ràng, không biết không lấy đồ về hai nhà kia sẽ không vui sao, năm trước đã nhắc nhở, năm nay còn không biết đường! Còn có hai anh trai nữa, cũng không phải là người tốt đẹp gì, đàn ông con trai một chút mạnh mẽ cũng không có, để cho hai người phụ nữ tùy ý làm bậy!
Mẹ Quý nói: "Chỗ gạo và mì đó đưa qua cho bọn họ đi.
"Mẹ, nếu đã mang đến đây thì để đây đi." Tô Đan Hồng nói. Nếu lại mang đưa đi, vậy thật sự ôn ào đến khó coi, đến lúc đó hàng xóm bốn phía lại xì xào, chỉ vì một chút đồ mà cãi nhau thật sự quá mất mặt, hơn nữa, bây giờ không phải hoàn cảnh nạn đói hồi xưa.
Mẹ Quý nghe vậy cũng không nói gì.
Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng ở lại không bao lâu cũng trở vê, nhưng hiển nhiên, tâm trạng Quý Kiến Quân không tốt. Tô Đan Hồng nói,Anh đừng tức giận, nói đi nói lại cũng không phải chuyện to tát gì!"