Quý Vân Vân ngước mắt bắt gặp vẻ mặt muốn nuốt sống mình của mẹ, mặc dù trong lòng sợ hãi và cũng bất mãn hơn, nhưng ngoài miệng lại nhẹ giọng: “Mẹ, con chỉ nói vậy thôi, không có ý gì khác.
"Không phải nghỉ hè cũng đi làm sao? Muốn ăn cái gì thì tự mua, lúc vườn trái cây của anh ba bận rộn sao không thấy con về giúp, ngược lại có chút ăn thì cứ lăn tăn nhớ mãi. Mẹ Quy khẽ nói.
Lễ mừng năm mới, bà cũng không muốn chuyện ồn ào khó coi, chỉ là trong lòng cũng bất mãn với đứa con gái này, bà cưng chiều lớn lên là thế nhưng sao lại không hiểu chuyện thế này?
Đan Hồng quá tốt tính, vì để cho hai người già bọn họ vui vẻ, không chỉ thêm hai món chính mà còn mang ra một túi xoài lớn làm đồ tráng miệng sau bữa ăn, ai nấy đều ăn rất hài lòng, nhưng đứa con gái này của bà cứ kiếm chuyện hết lần này tới lân khác!
Chẳng lẽ nó không thấy trong bốn chị em dâu, con dâu ba là tốt nhất sao, nhà thăng cả và thăng hai chỉ vì chút đồ ăn là đã có thể đến làm loạn, nhà thằng tư thì tết nhất mà cũng không nỡ xách cái gì vê.
Sau này có thể trông cậy vào đâu đây?
Còn chẳng phải trông cậy vào chút ít sự chiếu cố của cô con dâu ba này sao?
Co mẹ nào lại nói con gái mình như thế, con đây không phải là miệng tham sao, chị dâu ba cũng biết đấy, đúng không?” Quý Vân Vân trực tiếp nhìn về phía Tô Dan Hồng.
Tô Đan Hồng liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Vân Vân nói đúng, đợi chị bảo anh ba câm một ít lại đây.
"Đan Hồng, con không cần nghe lời con bé này. Mẹ Quý vội vàng nói.
"Không có chuyện gì, chỉ là chút cam, nếu Vân Vân muốn ăn thì để em ấy ăn, con ăn ít lại chút cũng không sao." Tô Đan Hồng cười cười.
"Cái này có phải hơi không được tốt không?” Quý Vân Vân nói như cười như không.
Quý Kiến Quân nhìn em gái mình, nói: " Đúng là không tốt, em ăn ít lại chút thì không sao nhưng chị dâu em còn đang có thai, ngược lại cô ấy nên ăn nhiều mới là đúng."
Quy Vân Vân không ngờ anh ba mình lại nói vậy, cô ta khó tin nhìn anh ba mình: “Anh ba, anh vẫn là anh ruột của em sao?" 'Em có xem anh là anh ruột không thì trong lòng em tự biết." Quý Kiến Quân nói.
Anh ba, em có nói chị ta cái gì sao, chỉ là chút cam thôi mà, không ăn thì không ăn, ai mà thèm! Quý Vân Vân nói một cách tức giận rồi trở vê phòng. "Con bé này!" Mẹ Quý hiển nhiên là tức không chịu được. "Mẹ cũng không cân gấp, lớn như thế lớn rồi, đợi em ấy ga ra ngoài ăn phải giáo huấn thì tự nhiên sẽ biết điều đó là tốt hay xấu." Tô Đan Hồng nói.
Lời này cũng không phải có ý là cô sẽ chờ xem Quy Vân Vân bị đùa bốn, cô đang nói sự thật. Giờ ai nói gì cô ta cũng không nghe, cô ta là con út trong gia đình, năm nay 20 tuổi, cứng đầu, cùng lắm là một hai năm nữa thì phải lập gia đình rồi.
Sau khi lập gia đình thì liệu có còn có thời gian như bây giờ không?
Còn có thể tùy hứng thì tùy hứng sao, đến lúc thì có khi Quý Vân Vân sẽ phải trở vê trong nước mắt.
"Đan Hồng, con đừng để bụng con bé, đợi sau này nó ăn thiếu thốn thì sẽ biết!" Mẹ Quý nói với cô.
Mẹ, con không tính toán. Tô Đan Hồng nói.
Sau đó cô thảo luận với mẹ Qúy vê việc trông dâu tây và dưa hấu vào năm tới.
Mẹ Quý lập tức mặc kệ chuyện của con gái, cùng bàn kế hoạch với cô.
Năm ngoái, mẹ đã kiếm được một khoản, dù là dâu tây hay dưa hấu, hương vị thì ngon khỏi phải nói, cũng bán rất được giá. Cho nên năm nay cô có ý định trông thêm nhiều loại một chút, dù sao cũng có rất nhiều chỗ trống.
Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện rôm rả, ngược lại mặt khác ba con dâu có hơi lạnh nhạt chẳng trò chuyện được một câu, còn bọn nhỏ có xoài ăn thì không biết đang vui vẻ cỡ nào.
Đến nỗi mấy người đàn ông cũng có rất nhiều chuyện để nói.
Đến cùng cũng là anh em ruột, cho dù bởi vì chuyện vê vợ mình mà có một ít trở ngại đi chăng nữa, nhưng đang 30 tết ai nấy cũng đều muốn có một cái kết tốt đẹp đúng không? Về phân Quý Vân Vân đang buồn bực ở trong phòng thì chẳng ai quan tâm đến.
Lúc đi ra uống nước cô ta nghe chị dâu hai đang hỏi Tô Đan Hồng: "Đan Hồng, đây coi như là có thai lần hai nhỉ?"
" Đúng vậy, đến lúc đó bị phạt tiền tận mấy trăm đồng." Tô Đan Hồng cười cười.
Sao có thể không biết Quý Mẫu Đan có ý gì, nhưng lời này của cô cũng biểu lộ, cô sẽ đóng tiền phạt đàng hoàng, cho nên cô muốn sinh thì sinh, vậy cũng được, chỉ cần nộp tiền phạt là ổn
Trên thực tế, nhà Quý Mẫu Đan đã nộp một lần nhưng có cha Quy mẹ Quý giúp đỡ, sau khi sinh Hiểu Trân lại muốn sinh đứa con trai, nhưng lại có Hiểu Ngọc nên sau đó không sinh nữa.
Trước mắt thấy đứa đầu của Tô Đan Hồng là con trai vậy mà còn muốn sinh đứa thứ hai, cô ta không khỏi nói thâm trong lòng.
Bên kia Quý Vân Vân vừa ra đã nghe phải nộp mấy trăm đồng tiên phạt, nhất thời cũng ghen ghét không chịu được.
Nhiều tiên như vậy mà lại dùng để cho người phụ nữ kia sinh con, nếu cho cô ta thì cô ta đã có thể có của hồi môn nở mày nở mặt rôiI
"Nói vậy thì lúc chị dâu thứ sinh đứa thứ hai, cha mẹ cho tiền không ít nhỉ!"
Đúng lúc này, Vân Lệ Lệ nhàn nhạt nói.
Mở miệng lần này Quý Mẫu Đan đã biết không xong rồi, lúc trước thật sự là cha Quý mẹ Quý cho không ít.
"Lệ Lệ, đây đã là chuyện từ đời nào rồi!"
Quý Kiến Văn bên kia lập tức quăng ra ánh mắt cảnh cáo. Vốn Vân Lệ Lệ muốn phát tác nhưng thấy ánh mắt của chồng thì biết rõ nếu xảy ra chuyện xào xáo trong bữa cơm đêm nay, vậy thì hai vợ chồng họ hẳn sẽ cãi nhau một trận lớn.
Không đáng cãi nhau vì người ngoài!
Vân Lệ Lệ cười cười: "Em biết, em chỉ nói vậy thôi mà, rốt cuộc cũng là người một nhà, có lúc dài lúc ngắn nên không cần phải tính toán chi li đúng chứ? Chị dâu thứ nói xem em nói chuẩn không nào?”
Luận vê công phu mồm mép Vân Lệ Lệ có thể không thua ail Quý Mẫu Đan như bị ăn một cái tát, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể tươi cười tiếp nhận: Le Lệ nói đúng, chuyện trước kia đúng thật là chị quá nhỏ nhen."
"Cũng không có gì, đến cùng đều là người một nhà, hơn nữa lân này em cũng sai, nhưng có chuyện gì thì giữa chị em dâu chúng ta ngâm nói là được, ôn ào công khai thế này không phải làm cha mẹ ngột ngạt sao? Em còn nhỏ nên hơi không hiểu chuyện chỗ nào thì nhờ chị dâu chỉ bảo nhiều hơn." Vân Lệ Lệ nói.
Lời nói này vô cùng khiêm tốn học hỏi, nhưng sự thật lại là câu nói mang theo đao kiếm, không chút lưu tình!
Mắt thấy tâm trạng cha Quý mẹ Quý cũng bị ảnh hưởng, Tô Đan Hồng nói: "Năm nay em và chú tư không trở vê, nhưng thật ra đã bỏ lỡ thời điểm vườn trái cây được mùa, trái cây đều có hương vị rất ngon, năm nay bận quá cũng không kịp nhớ tới, sang năm chờ Kiến Quân đến thành phố Giang Thủy bán nhân tiện sẽ đưa cho các em nếm thử.
Bị cô dời sang đề tài khác như vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa tuy với Tô Đan Hồng cũng không gọi là thích, nhưng là chung quy lại còn hơn so với hai người kia, hơn nữa còn cho nhà mình trái cây, thế này thì cô ta cũng không khách khí nữa.
Vân Lệ Lệ cười nói: Năm nay cung that trung hop, em du dinh mở lớp bổ túc sớm hơn, cũng đã phát tờ rơi rồi. Nếu không, thì em cũng rất muốn về làm công bán thời gian cho chị dâu ba.