trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 131

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Mẹ Tô đã sớm chuẩn bị mọi thứ thật tốt để chào đón gia đình họ.

Hôm nay con cả và con thứ hai đều đã đi chúc tết, cho nên hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi mình bà.

Đó là lí do vì sao khi Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đến, chỉ có mỗi mình bà ra chào đón nông nhiệt.

"Cháu trai lớn của bà ngoại, năm nay cháu của bà đã tiến bộ không ít, năm trước còn mặc tã lót, năm nay đã tự biết ngồi một mình." Mẹ Tô tươi cười nói. Nhân Nhân hiện tại không thích được bế, chỉ muốn tự mình đi, tự mình ngồi một mình, muốn làm gì thì làm, chẳng phải điều này cũng rất tốt sao? Thật bất tiện nếu đi đâu đứa bé cũng đòi được bế theo.

Mẹ Tô đi lấy trái cây mang đến, nhìn thấy có thứ mà mình có thể ăn, Nhân Nhân ngồi nhìn quả cam không ngừng, cậu nhóc biết đây chắc chắn là mang đến cho cậu ta ăn.

"Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến thăng nhóc này." Tô Đan Hồng cười nói.

"Là cháu ngoại cưng của mẹ, sao có thể nói mẹ đừng quan tâm?” Mẹ Tô nói.

Nói xong, bà còn lột vỏ cam cho cháu trai ăn, cam này rất ngon Tô Đan Hồng cũng ăn một trái, Nhân Nhân được ăn nên cũng rất hài lòng.

"Năm sau lại đến đây thì cháu phải gọi bà ngoại nghe chưa." Mẹ Tô cười híp cả mắt, hai năm nay cuộc sống của mẹ Tô khá thuận lợi , hơn nữa cứ tâm ba hoặc năm ngày đều có người mang thịt đến cho bà ăn, nên nhìn tinh thân của bà lúc này rất khá.

Mấy ngày nay bà còn đi lên trên trấn phụ giúp anh hai của cô, mà cô cũng thấy rõ anh hai mình không có đối xử tệ với mẹ, nhìn quân áo trên người bà đều là đồ mới, Tô Đan Hồng không cân hỏi cũng biết là ai đã mua cho mẹ mình.

"Mẹ, cửa hàng trên thị trấn như thế nào rồi ạ" Tô Đan Hồng cười nói.

"Mọi chuyện đều rất ổn, chỉ là rất bận. Con không biết đâu, chỉ vừa mới mở cửa ra đã có khách đến mua.' Trước mặt đứa con gái của mình, còn có con rể Quý Kiến Quân, mẹ Tô cũng không giấu giếm sự thật.

Dù sao cũng là người lớn nhất trong gia đình này, trải qua biết bao nhiêu năm tháng nên bà rất hiểu rõ mọi thứ, công việc làm ăn của đứa con trai thứ hai của bà ở trên trấn, dù cho có tốt như thế nào cũng không thể so với con rể, cho nên sau khi nghe xong lời này anh cũng sẽ không ghen tị đến đỏ mắt đâu.

Tô Đan Hồng nói: "Buôn bán được thì quá tốt, vậy mẹ cũng nên thường xuyên đến đó phụ giúp anh hai. Cái mà doanh nghiệp bây giờ đều cần là sự nổi tiếng, doanh nghiệp nổi tiếng tốt thì sẽ càng có nhiều người đến mua.

"Con không biết đâu, mỗi buổi tối anh hai con đều phải g.i.ế.c mổ đến tận một hai giờ sáng, bằng không ngày hôm sau cũng không có đủ gà để bán, những người ở đây hay mua gà đã được g.i.ế.c rồi, chỉ cân bỏ vào tủ đông lạnh khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra làm, không cần phải c.ắ.t c.ổ hay g.i.ế.c mổ gì nữa." Mẹ Quý nói.

"Buôn bán được là chuyện tốt, nhưng mẹ phải nói anh hai nên giữ gìn sức khỏe. "Tô Đan Hồng nói.

"Tuổi còn trẻ mà, nhân lúc còn kiếm được tiền thì kiếm thôi, anh con nó kiếm nhiều tiền cũng tốt, vì bây giờ đang là năm mới, nên cân phải tiêu tiền nhiều, đợi qua năm rồi lại kiếm tiên tiếp." Mẹ Tô nghiêm túc nói. Trước kia bà đã sống quá vất vả, cho nên suy nghĩ cũng khác đi, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiên, dù còn chút sức lực cũng phải cố gắng đi kiếm tiền, vì không chắc khi nào thì không thể kiếm được tiền nữa.

" Nhưng cũng không cần liều mạng đến như vậy. Giống như con luôn tin tưởng vào trứng gà của nhà mình, phàm là ai đã nếm qua thử trứng gà của nhà con rồi, thì chắc chắn cũng không muốn ăn của người khác." Tô Đan Hồng cười nói. Quý Kiến Quân ngồi ở bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, nào có ai giống như vợ anh, tự đi khen chính mình. Nhưng mà cũng không phải không đúng, vì anh cũng biết trứng gà nhà mình là tốt nhất, mỗi lần đem trứng đến chỗ thị trấn đại học, luôn sẽ có rất nhiều bác gái và những người khác đi đến mua.

Mà lời này vừa nói ra, mẹ Tô cũng vô cùng tán thành: “Con nói rất đúng, mẹ cảm thấy được các con nuôi gà và trứng gà ở chỗ của tụi con mùi vị rất ngon, trong nhà mẹ cũng có nuôi gà nhưng xem ra lại kém hơn tụi con rất nhiều, trứng gà chỗ con khi chiên lên rất thơm còn thịt gà mà đem di nấu canh cũng thơm vô cùng, ăn vào có cảm giác rất bổ dưỡng!"

Đây không phải là bà muốn lấy lòng con rể, đây đều là những phản ứng của khách hàng. Ho luôn cho rằng trứng và thịt gà ở chỗ này ăn rất ngon, khiến cho bà rất tự hào.

“Cách đây không lâu, còn có người lên núi của con để mua trứng và gà sống, để mở tiệm buôn bán lại" Quý Kiến Quân cười nói.

"Còn có chuyện như này sao?” Mẹ Tô ngẩn người.

" Nhưng mà Kiến Quân không có đồng ý, ở thị trấn này chỉ có thể để cho mỗi anh hai của con được bán thôi, còn những người khác đều không cho, trừ khi là người ở thôn bên kia sang mua vê." Tô Đan Hồng nói. Thon bên kia cũng có sang đây lấy hàng về bán sao?" Mẹ Tô thâm nghĩ, con rể làm ăn thật lớn.

"Dạ đúng ạ, mẹ không nhớ Kiến Quân còn có quen một người là ông Tần sao, ông ấy lúc trước đã từng giúp chúng con bán hàng trước đây, vài năm gân đây ông ấy đã gọi cho Kiến Quân, nói vê việc muốn mua hạ giống trồng cây ăn quả, nhưng Kiến Quân lại không bán, còn đề xuất với ông ấy về cửa hàng của anh hai trên thị trấn, nói ông ấy cứ thử mở cửa hàng rồi sang đây lấy trứng gà ve đó bán, ông Tần thật sự mở cửa hàng và việc buôn bán cũng không tệ. Tô Đan Hồng kể.

Ở năm trước, ông Tần nghe lời Kiến Quân mở cửa hàng, sau đó đi đến chỗ của cả hai nhập thêm vài mặt hàng khác, khi tính tiền luôn trả bằng tiên mặt. Nhìn ông như vậy, xem ra công việc làm ăn cũng không he tệ. " Nhưng trên núi không có nhiều gà và trứng.' Mẹ Tô không khỏi lo lắng: "Như vậy có đủ để tụi con bán không?”

"Hai cái này đều vẫn đủ bán ạ. Quý Kiến Quân cười cười.

"Năm sau trại gà sẽ mở rộng, đến lúc đó con chỉ sợ là bán không hết, còn phải đem sang thị trấn đại học bên kia để bán phụ nữa. Mẹ và anh hai không cần lo là sẽ không có trứng bán. Dù cho trứng gà có thiếu hụt, cũng không để anh hai bị thiếu đâu." Tô Đan Hồng nói.

Thật ra thì cô không cũng không thích ông Tần kia cho lắm, lần trước ông ấy lái xe qua đây lấy hàng nhìn thấy vườn trái cây của cô lớn cao tươi tốt, ông ấy đã nói vườn cây của cô có thể phát triển như vậy là do hạt giống của nhà ông, nghe đến đây cô cũng chẳng còn kiên nhẫn nghe nữa.

Cái này gọi là gì? Hạt giống trái cây ban đầu mà Quý Kiến Quân mua cũng tốt, tiền bỏ ra cũng không ít, dù cho ông Tần có tốt bụng, nhưng tuyệt đối không phải là người không chịu lỗ, hạt giống được ông ấy bán trừ đi các loại phí tổn, thì ông ấy ít nhất cũng lời được mười đồng.

Mà người nhà của ông Tần còn nói, ông Tân giúp bán hàng cho là vì nể mặt họ này nọ, Tô Đan Hồng cũng không muốn nghe.

Mỗi lần ông Tần sang đây, Kiến Quân cũng chưa từng đối xử tệ với ông ấy, ngoài tiền công ra, còn cho thịt dê, giò heo, mà cho tới bây giờ cô cũng chưa từng keo kiệt với ông Tần. Bởi vì cô có thể thấy mối quan hệ giữa Kiến Quân và ông Tân khá thân thiết, cho nên cũng sẵn lòng cho anh rộng rãi với ông ấy, nhưng mọi chuyện này ở trong miệng của người nhà họ Tần, thì vợ chồng cô lại giống kẻ xem tiên như rác.

Người nhà ông Tần nói nhiều như vậy, tóm lại chỉ là một ý tứ, chính là muốn ép giá.

Nhưng từ trong lương tâm mà nói, Kiến Quân là người rất ủng hộ ông Tần mở cửa hàng, cho nên giá hàng cấp cho ông ta cũng không hơn kém anh hai của cô là bao nhiêu, như vậy còn chưa đủ sao?

Dù sao nhìn vẻ mặt của ông Tần, Tô Đan Hồng cũng không muốn tranh chấp với người kém hiểu biết như vợ ông nữa, nhưng thái độ của cô dành cho người nhà ông Tân là lạnh nhạt, còn đối với ông Tần vẫn là sự nhiệt tình. Ông Tần cũng biết người nhà của mình đã quá đáng khiến cho ông bẽ mặt, vì vậy từ lân đó cho đến sau này, ông đều không chở vợ mình theo.

Điều này đối với Tô Đan Hồng là vô cùng hài lòng, cô đồng ý việc chông mình và ông Tân thân thiết nhưng cô không muốn anh đến gần người nhà của ông Tần. Để tránh cho ông ấy suy nghĩ quá nhiều, cô vẫn tặng một túi hạt thông ngào đường. để ông đem ve cho cháu trai cháu gái ăn.

Đây cũng như là muốn nói rằng, cô đã chẳng còn để ý chuyện lân trước.

Ông Tần cũng là người thông minh, không nói nhiêu lời mà nhận quà.

Mặt khác, Tô Đan Hồng cũng không xen vào chuyện này nữa, đây là chuyện của nam nhân, cô cũng không nên can thiệp quá nhiều.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 131