Mà Tô Đan Hồng bên này, cũng đã hoàn thành xong việc ở cử, làm gì đều thuận tiện, đặc biệt là tắm rửa sạch sẽ, cô cảm giác cả người giống như lột bỏ một lớp da ba mươi cân!
Loại cảm giác đó, khỏi phải nói thoải mái biết bao nhiêu.
Thực là quá đáng thương, mẹ cô quản quá nghiêm, trong thời gian ở cữ cơ bản là không cho cô đụng vào nước, cùng lắm chính là dùng khăn lông nóng lau cho cô một chút, những cái khác cũng đừng nghĩ đến, dám yêu cầu, mẹ cô có the cam ràm không biết hưởng phúc cả nửa ngày, sau đó sẽ nói với cô thế hệ trước của các bà muốn ở cử có bao nhiêu khó khăn, quan trọng chính là được ở cữ!
Ai mà không sinh con xong ba ngày sau đã nhanh chóng xuống giường kiếm tiên, không phải vậy thì một đại gia đình ngay cả nước cơm cũng không có để uống.
Tô Đan Hồng sợ bà, thế là phải nhịn.
Bây giờ, có thể coi là giải phóng rồi!
Có điều có mẹ Tô ở, một tháng này thực sự là bớt lo bớt việc đi không ít, đặc biệt là Quý Kiến Quân.
Trong nhà hoàn toàn không cần anh lo lắng nhiều, anh chỉ quản lý việc cân làm trên vườn trái cây là được rôi.
Dâu tây đã bắt đầu lân lượt tung ra thị trường vào nửa tháng trước.
Bây giờ đang vào mùa vụ, từng ngày từng ngày , đêu có không ít dâu tây có thể hái.
Năm nay mẹ Quý trông được tương đối nhiều, thu hoạch cũng vô cùng tốt, ngoại trừ bên Tô Tiến Đảng kia mỗi ngày đều cần, ông Tần vậy cũng mỗi ngày lại đây chở đi, bởi vì buôn bán dâu tây thật sự rất tốt, trong thị trấn có không ít người thích ăn, đặc biệt là ăn ngon, hơn nữa, cũng không mắc.
Nhưng coi như là như vậy, trong nhà cũng là còn lại không ít. Thế, Quý Kiến Quân đi một chuyến sang thành phố Giang Thủy, trực tiếp bán không ít dâu tây ra ngoài, đồng thời còn chở sang không ít trứng gà.
Vì lẽ đó Quý Kiến Quân khá là bận, chuyện trong nhà anh cũng rất khó lo tới, nhà không có mẹ Tô đến, anh hoàn toàn có thể rảnh tay sao.
Bản thân Tô Đan Hồng cũng cảm thấy nhàn nhã, đến cùng là mẹ ruột , ngoại trừ có chút dong dài, nhưng mặt khác sẽ không có chỗ không tận tâm.
Bây giờ mẹ Tô quay về, mọi việc trong nhà tất nhiên phải tự bản thân cô xử lý.
Có điều chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải vấn đề lớn lao gì, bé hai Tê Te cực dễ chăm, so với anh của nó dễ chăm hơn không ít.
Tô Đan Hồng cảm thấy hẳn là cùng chuyện ăn uống của bản thân có quan hệ, lúc có anh cả Nhân Nhân, cô tuy rằng rất chú ý, có điều các thể loại hoa quả, không ăn được nhiều, chỉ chú ý một ngày ba bữa, hoa quả ngẫu nhiên gặp thì mới ăn một lần. Thế nhưng lúc mang thai bé hai, lúc đó hoa quả trên núi đang mùa rộ quả, cô đêu ăn mỗi ngày, hơn nữa mùa đông đến, Kiến Quân còn đi mua cam ở bên phía nam, cái quả cam kia ăn cực kỳ ngon, cô rất thích.
Vì lẽ đó dù cho là không rẻ, Kiến Quân cũng mua không ít vê cho cô ăn, cô ăn đến thật thoải mái.
Hiện tại Te Tê sinh ra, da dẻ cực kỳ tốt, tuy rằng Nhân Nhân cũng không kém, nhưng không có trắng như Tê Tê, Tê Tê trắng chính là tương tự như các bé gái, còn có mặt mũi kia, tinh xảo đến không chịu được, không hề giống một em bé trai.
Có điều tuy răng tướng mạo rất đẹp, thế nhưng cái tính cách kia, tuyệt đối là cấp bậc bá vương. Đặc biệt là cổ họng kia, gào lên thì anh trai bé cũng phải cau mày, hơi có chỗ không vừa ý, đối với bé mà nói thì không có chuyện một tiếng nói sẽ giải quyết được, nếu như có, vậy thì phải là hai tiếng.
Tô Đan Hồng cũng không dám trái ý bé, thực sự là quá nháo người khác.
Có điều tiểu tử này vẫn là rất dễ hâu hạ, tính tình cũng rất dễ nắm bắt, chỉ cân chăm sóc bé sạch sẽ, cho bé ăn no, vậy thì có làm những cái gì khác bé cũng không quan tâm, tự mình có thể chơi cùng ngón tay, sau đó ngủ. Hôm nay Quý Kiến Quân ôm Nhân Nhân trở vê, còn đang ở cửa đây, đã nghe đến cái giọng to đùng của đứa thứ hai.
"Em trai lại khóc, nó thật âm 了 Nhân Nhân cau mày với ba bé, rất bất đắc dĩ nói rằng.
"Em trai con còn nhỏ, con khi còn bé cũng như vậy." Quý Kiến Quân cười nói.
"Con cũng như vậy?" Vẻ mặt Nhân Nhân kinh ngạc .
Tuy rằng vẫn chưa tới hai tuổi, thế nhưng từ năm nay, đặc biệt là sau khi lên trên núi chơi cùng những đứa bé lớn hơn, thiên phú ngôn ngữ của bé tiến bộ rất nhanh. Bởi vì dâu tây chín, mấy đứa trẻ nhỏ là người hái dâu tây thiện nghệ, nên mẹ Quý sẽ thuê một ít trẻ em trong thôn đến hỗ trợ. Trước đó sẽ nói với bọn chúng, lúc hái không cho phép ăn vụng, chờ hái xong, đến lúc đó đều sẽ phát cho mỗi đứa mấy quả, còn có tiền câm, nếu là có người dám ăn vụng, vậy lần sau không thể tới hái dâu tây nữa.
Nhiệm vụ hái dâu tây ở trong mắt bọn nhỏ trong thôn là một việc làm cực kỳ tốt, đối với bọn chúng mà nói thì việc này hoàn toàn không mệt, then chốt là còn có tiên câm, còn có dâu tây ăn, bọn chúng rất tình nguyện. Nhân Nhân hiện tại rất thích đi lên núi, thích chơi cùng những đứa nhỏ lớn hơn bé một chút, mà những đứa trẻ lớn này biết bé là con trai của ông chủ, cũng rất quan tâm bé.
"Kỳ thực những đứa nhỏ khác cũng deu như vậy, em trai con cũng được xem như ngoan rồi." Quý Kiến Quân vừa nghe thì nở nụ cười, kiên trì nói.
"Được rồi." Nhân Nhân gật gu ra vẻ.
Hai cha con đi vào, Tê Te ngoại trừ la hét, thì được mẹ bé thay tã, một hồi thì đang chơi cùng ngón tay ở trên giường.
Nhân Nhân được cha bé ôm tới, bé nhìn em trai của mình, tiến gần đến hôn một cái, Tê Tê xoay mặt nhìn bé, phun bong bóng về phía bé, Nhân Nhân từ trong túi tiên móc ra một quả dâu tây, quả dâu tây này vẫn là đẹp đến hiếm thấy.
"Em trai, cho em ăn.' Nhân Nhân nói, đã muốn nhét vào trong miệng em trai bé.
Quý Kiến Quân nhìn thấy, nói rằng: "Em trai con vẫn chưa ăn được.
Tô Đan Hồng cũng đặc biệt bất đắc dĩ, đều đã nói nhiều lần, Nhân Nhân đều không nhớ được.
Nhân Nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Mẹ nói rôi, răng em trai còn chưa dai.
Đúng, bị cha bé nhắc nhở, bé đã nhớ ra, lúc không nhắc bé đã quên mất, sau đó bé tự mình ăn, vừa ăn vừa an ủi em trai: "Chờ em lớn rồi, anh lại hái cho em ăn.
Te Tê liếc mắt nhìn vê phía bé, tiếp theo sau đó lại chơi đầu ngón tay.
Nhân Nhân ăn dâu tây xong thì cầm tập tranh ở bên cạnh bắt đầu lật giở tập tranh để xem một cách vui vẻ.
Quý Kiến Quân thì lại cùng Tô Đan Hồng nói tới việc có muốn tiếp nhận vườn trái cây của bác Quý hay không tiếp. "Bác ấy đến tìm anh nói rồi?" Tô Đan Hồng nghe vậy thì cười nói. Bác Quý chính là lúc trước mời Quý Kiến Quân muốn anh đi hỗ trợ giải quyết vấn đề, bác gái Lý còn chỉ huy hai đứa con trai của bà ấy, Quý Kiến Hà cùng Quý Kiến Xuyên cùng nhau vê nhà gánh nước lên núi tưới cho vườn trái cây.
Sau đó Quý Kiến Hà không làm, trực tiếp lại đây làm người giúp việc, bây giờ làm việc ở vườn trái cây trên núi vẫn rất ổn thỏa. Vì lẽ đó vườn trái cây kia chỉ có bác trai Quy, bác gái Lý, cùng với Quý Kiến Xuyên đang làm.
Tô Đan biết đến việc này, cái vườn trái cây kia cô đã đến xem qua, quả giống lớn lên ốm yếu, tuy rằng nhìn là có chút sinh cơ, thế nhưng tóm lại là không thể có thu hoạch, ngay cả tiên vốn đều không thu về được.
"Bác gái Lý tìm đến anh nói, đem em thổi phông đến mức không chịu nổi, nói em trời sinh vượng nhà, cái mảnh núi kia nhà bác ấy trông không được, thế nhưng vào trong tay chúng ta, vậy khẳng định có thể. Quý Kiến Quân cười nói.
"Anh nói thế nào?" Tô Đan Hồng cười nhìn anh.
"Nếu như anh không tiếp nhận, nhà bác trai Quý sợ là phải thiệt thòi không ít, có điêu muốn tiếp nhận mà nói, vậy anh cũng không chắc có thể kinh doanh được hay không.” Quý Kiến Quân ăn ngay nói thật nói.
"Anh nếu như muốn, vậy thì tiếp nhận đi, có điêu việc này anh phải đến tìm bác cả của anh bàn luận, có một số việc nói trước thì sau này sẽ không rối loạn, giữa thân thích với nhau đừng để lại mấy việc không hay, việc này chúng ta có thể không làm." Tô Đan Hồng rõ ràng ý của anh nói.
Việc tiếp nhận vườn trái cây của người trong thôn, từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã có dự định, có điều là thời cơ chưa đến, bây giờ chính bọn họ tìm tới cửa nói, vậy cũng là có thể.
Chỉ có điều nên nói rõ ràng, còn phải nói đến tinh tường, việc tiếp nhận này, sau đó hãy cùng bọn họ không liên quan, bộ dạng vấn vương không dứt kia đừng để cô thấy.