trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 146

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Quý Kiến Quân tự nhiên cũng là sòng phẳng, thái độ làm việc của hai vợ chồng đều giống nhau.

Ngày thứ hai, Quý Kiến Quân đã đến tìm bác trai Quý nói chuyện này .

Trên thực tế, Quý Kiến Quân đồng ý tiếp nhận cái đỉnh núi này của bác trai Quý, cái kia đã coi như là một cái ân huệ lớn, bởi vì cũng không biết bao thâu đỉnh núi này có hữu dụng hay không, có trồng cây ăn quả hay không. Mạo hiểm rất lớn.

Lỡ như không được, vậy tiên bao thầu ngọn núi này, thật là toàn bộ đập bỏ đi.

Vì lẽ đó lúc Quý Kiến Quân đến tìm bác trai Quý nói chuyện, đó là để bác ấy nghĩ rõ ràng, anh bên này là đồng ý tiếp nhận, thế nhưng bác trai Quy đã nghĩ xong chưa? Là tiếp tục muốn liêu mạng, hay là thật muốn đem đỉnh núi chuyển giao đi. Bác trai Quý than thở: "Kiến Quân, bác biết con có lòng tốt, có điều bác cũng nghĩ rõ ràng, chỗ bên này của bác thực sự không tốt, trên đỉnh núi ngay cả cỏ đều không nhất định nuôi sống được, chớ nói chi là đỉnh núi, con nếu như bằng lòng nhận đỉnh núi này bác, bác cũng ghi nhớ một phần ân tình này của con."

Lời này nói tới cũng là sáng tỏ, đây chính là lại nói cho Quý Kiến Quân, không cần lo lắng lỡ như ngọn núi này vào trong tay anh phát triển lên, người làm bác này như ông ấy trong lòng có thể không thăng bằng hay không, ông ấy là thật sự trông không lên, mà nếu như Quý Kiến Quân trồng lên được, ông ấy cũng sẽ không nói cái gì.

Hơn nữa hiện tại tình cảm mà Quý Kiến Quân đồng ý tiếp nhận đỉnh núi này, vậy ông ấy cũng là nhớ kỹ. Quý Kiến Quân cũng thật hài lòng lời này của bác trai anh, anh làm việc cũng cực kỳ gọn gàng, lúc trước nhận thâu đỉnh núi này bác trai của anh bỏ ra tổng cộng hơn 400 đồng tiền, sau khi bỏ vào vườn trái cây hơn 100 đồng tiền.

Vườn trái cây trông không lên được, tiền này dĩ nhiên là xem như đổ xuống sông xuống biển, còn như lúc trước nhận thâu đỉnh núi này bao nhiêu, Quý Kiến Quân trực tiếp đưa cho bác trai của anh bao nhiêu.

Bác trai Quý tự nhiên không dám lấy, nói chỉ giữ mấy chục đồng tiền.

Thế nhưng Quý Kiến Quân trực tiếp nhét trở lại cho ông ấy, lại lái xe dẫn ông ấy đi làm thủ tục chuyển nhượng đỉnh núi, giấy trắng mực đen, viết một cách rõ rõ ràng ràng, hiện tại một mảnh núi sát vách bên kia, cũng là của Quý Kiến Quân anh.

Bác trai Quý nói: "Kiến Quân, nếu như vườn trái cây trên núi có thể trông được, nếu như cần người giúp việc, đứa Kiến Xuyên kia thì không tính, cháu có thể lưu lại một vị trí người giúp việc cho bác không, bác trai của cháu vẫn còn làm việc được." "Trồng cây ăn quả còn có gánh nước những này hoạt động đều quá mệt, không thích với bác trai, có điều mảnh núi này của cháu cần người quản lý, mỗi ngày tuân tra giúp cháu, còn có trông coi giám sát, bác trai nếu như đồng ý thì làm đi." Quý Kiến Quân nói rằng.

Đỉnh núi sát vách nếu như anh tiếp nhận, vậy khẳng định là phải làm lớn hơn, cái đỉnh núi kia anh cũng dự định rào lại, bởi vì núi của mình sau khi rào lại, vậy thì bớt lo bớt dùng sức.

Vì lẽ đó anh muốn làm đỉnh núi sát vách, vậy dĩ nhiên là cân nhân thủ.

"Không thành vấn đề, bác trai làm cho cháu!" Bác trai Quý vội vàng nói.

"Vâng." Quý Kiến Quân gật gù. Trở vê nhà, anh đem bản hợp đồng giao cho vợ anh, đồng thời tỏ ý muốn gieo cây ăn quả vào đỉnh núi sát vách càng sớm càng tốt.

"Vậy anh có thể tuyển nhiều thêm mấy người hỗ trợ, trong thôn có mấy người đều là không tệ, đứa con thứ ba của thím Dương, gọi là Dương Yêu Sâm, anh lưu lại cho anh ta một chỗ, còn có chị Hứa bên kia, em cũng đi hỏi một chút." Tô Đan Hồng nói rằng.

Quý Kiến Quân gật đầu: "Vậy em đi đi, anh muốn lái xe đi tìm ông Tần, quả giống lúc này, cũng cần không ít”

Hai vợ chồng đều là người làm việc nhanh nhẹn, nếu đã nói lại muốn làm một khu vườn trái cây, vậy thì làm nhanh lên một chút, sau này tiếp theo còn có bao nhiêu việc? Vườn trái cây trên núi tháng sau bắt đầu đã muốn lục tục ra thị trường, một tháng thời gian này hai người bọn họ vẫn xem như có thể rảnh tay, tự nhiên là phải làm nhanh lên một chút.

Tô Đan Hồng ôm Te Tê đi đến thôn ủy.

"Đan Hồng đến rồi." Chị Hứa đón cô đưa vào.

Hien tại đang bận sao?" Tô Đan Hồng cười hỏi.

"Không bận, cơ bản đều không có người nào tới. Chị Hứa cười nói.

"Chị, Kiến Quân cũng đã tiếp tục nhận thầu đỉnh núi sát vách, cũng dự định làm khu vườn trái cây, cần người, chị xem có giới thiệu ai làm việc hay không? Một tháng cũng là ba mươi đồng tiền." Sau khi khách khí một lúc, Tô Đan Hồng lập tức nói.

Chuyện Quý Kiến Quân tiếp nhận vườn trái cây của bác trai Quy, chị Hứa làm sao mà không biết? Quý Kiến Quân cùng bác trai Quý còn mang theo chồng cô ta cùng nhau đi làm thủ tục chuyển nhượng đây.

Nhìn thấy Tô Đan Hồng lại đây, trong lòng chị Hứa cũng đã hiểu rõ rôi, không nghĩ tới thực sự là vậy.

Tức khắc cười nói: "Thật là có, chính là Hứa Kiến Quốc trong cùng họ của chị, tính ra cũng là cháu ruột của chị, là người chịu khổ chịu khó, chính là trong nhà đông con, cũng quá nghèo, em nếu như cần người, chị đi tìm nó, một tháng ba mươi đồng tiên nó nhất định có thể ra sức làm việc cho em.”

Tô Đan Hồng cười nói: "Chỉ cần chăm chỉ làm việc là tốt rồi, cũng không cân ra sức như vậy, chớ đem thân thể làm tổn thương, trong tương lai, không chừng là phải làm người giúp việc, thân thể nếu như mệt ngã bệnh, cơ hội kia sẽ phải bỏ mất." Vừa nghe lời này, chị Hứa càng cao hứng, lần trước cô ta đã đề cập tới, không nghĩ tới Đan Hồng thật còn để bụng, vội vàng nói: "Vậy cũng không thể mệt đổ bệnh, em yên tâm, nó làm việc tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng."

"Vậy được, vậy để cho Hứa Kiến Quốc một chỗ.' Tô Đan Hồng trực tiếp đáp ứng cho anh ta. Cái tên Hứa Kiến Quốc này, cùng với anh chồng của cô, cũng chính là tên của anh cả Quý Kiến Quân, chỉ có điều một người tên là Quý Kiến Quốc, một người tên là Hức Kiến Quốc mà thôi.

Sinh ra vào niên đại đó, hâu như đều như vậy, một đám lớn gọi cùng tên.

Tô Đan Hồng bàn giao xong việc, lập tức về nhà, nhưng không có trực tiếp về nhà, chuyển hướng ngang qua nhà thím Dương.

"Đan Hồng, cháu có ăn cà chua hay không, trông sau nhà vừa mới hái xuống. Thím Dương Cười nói.

"Dạ ăn." Tô Đan Hồng nhận một quả bắt đầu ăn, nhìn thấy mẹ bé đang ăn đồ ăn, Tê Tê cũng có chút thèm ăn, bập bập miệng nhìn mẹ bé, nhìn mẹ bé có thể cho bé nếm thử hay không.

Rất hiển nhiên mẹ bé không cho, tự mình ăn của mình, tiểu tử bắt đầu bất mãn, cổ họng muốn gào lên, Tô Đan Hồng nhanh chóng tiến sát lại bé làm âm thanh gây chú ý gọi bé, sau đó ngay lập tức đem cà chua ăn hết, nói với bé: "Hết rồi, con cũng không cần nháo."

Te Tê liếc cô một chút thì bắt đầu ngáp.

Tô Đan Hồng lúc này mới nói với thím Dương: "Bác gái, lần trước bác nói, để Ái Sâm đến chỗ cháu hỗ trợ, hiện tại có một chỗ, chính là làm việc sẽ có chút mệt, không biết Ái Sâm có bằng lòng làm hay không?” "Co cho? Nhan se tren nui deu không ít " Thím Dương vui vẻ, nói rằng.

"Đỉnh núi của bác trai cả nhà chúng cháu chuyển cho Kiến Quân, Kiến Quân cũng dự định trông cây ăn quả, cái này không cần người sao?" Tô Đan Hồng Cười nói.

"Cái đỉnh núi kia bọn họ sớm nên nhường lại, chỗ đó là người bình thường làm sao có khả năng trông? Năm đó là đất chịu thiệt hại, hiện tại không cái mệnh kia, ai mà trông được?" Thím Dương nói.

"Kiến Quân muốn trông, cháu cũng không biết có thể được hay không đây." Tô Đan Hồng nói.

Thím Dương một mặt chắc chắc, hơn nữa có một loại tự tin không nhận ra đối với Đan Hồng: "Kiến Quân trồng khẳng định không thành vấn đề, không phải bác nói, hiện tại này mười dặm tám thôn, người nào không biết Đan Hồng cháu vượng phu? Có cháu ở, vườn trái cây Kiến Quân nhất định là có thể trông lên được.”

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 146