thể làm tốt.
Cũng do mấy năm nay cuộc sống trôi qua tốt hơn, trước đây khi chị ấy lớn thế này, đều đã có thể sai bảo như một nửa người lớn rồi.
"Chị cả, chị bàn bạc với anh cả một chút, xem anh ấy có bằng lòng đi cùng không. Tô Đan Hồng rất hài lòng, chị cả Hà nói làm là làm, tính tình không lề mề chút nào, cho nên tiếp tục nói.
"Bảo anh anh ấy đi cùng ư?" Chị cả Hà sửng sốt.
"Dạ, nếu chỉ có một mình chị cả Hà, thì không an toàn lắm” Tô Đan Hồng nói.
"Không cần, không cần, tự chị có thể làm được mà, chắc em chưa từng thấy lúc chị cả đây chửi nhau với người khác trước đây, cằm một con d.a.o sắc ra, coi có thằng nào dám chửi chị?" Chị cả Hà vui vẻ nói.
Tô Đan Hồng bật cười: "Chị cả, chị đi hỏi thử, nếu anh cả bằng lòng, thì xin nghỉ việc trên thị trấn, hai vợ chồng anh chị cùng lên Thành phố Đại Học, cũng không cần xa nhau, mỗi tháng tiên lương sáu mươi đồng, thêm mười đồng phí trợ cấp sinh hoạt, tổng cộng bảy mươi đồng, chuyện chỗ ở, sẽ ở trong cửa hàng, Kiến Quân sẽ tìm một chỗ rộng rãi xíu, đương nhiên nếu đã dám mời anh chị, thì tuyệt đối sẽ không để anh chị sống không tốt."
Chị cả Hà sững sờ, cũng coi như hiểu rõ, Đan Hồng đến đây giúp đỡ chị, nhưng chị ấy cũng là một người biết đủ, vội vàng nói: "Nếu hai vợ chồng chị cùng đi, vậy em trả lương cho bọn chị bốn mươi đồng là được, không cần trả nhiều như thế, chồng chị anh ấy làm việc ở thị trấn mỗi tháng cũng chỉ được hai mươi ba đồng, trước đây chị làm ở bách hóa cũng không cao, cộng lại cũng được bốn mươi đồng." Đừng thấy chỉ có bốn mươi đồng, nhưng chiếu theo giá cả hiện tại một tháng bốn mươi đồng, cuộc sống có thể trôi qua rất tốt, hơn nữa nếu có thể tiết kiệm, còn có thể dư dải
"Em dám trả như vậy hiển nhiên là có lý do của em, chỉ có điêu đến lúc đó bận rộn quá, chị cả, chị đừng bỏ cuộc đó" Tô Đan Hồng cười nói.
"Cái này chắc chắn không thể, Đan Hồng em yên tâm, chị sẽ ghi sổ sách rõ ràng cho em, đến lúc đó các điều khoản, chúng ta tuyệt đối không thể qua loa, điêu này em cũng không cần nể tình chị." Chị cả Hà lập tức nói. Trước đây lúc chị ấy làm ở cửa hàng bách hóa cũng phải ghi sổ sách, bán ra cái gì, bán được bao nhiêu tiên, nhập vào bao nhiêu hàng hóa, v. v, tất cả đều ghi rõ ràng, lúc kiểm kê, căn bản vừa xem qua là hiểu ngay, không cần kiểm tra cực khổ như thế.
Trước đây tính tiền lương ở cửa hàng bách hóa, chị ấy cũng làm như thế, lân này hai vợ chồng cùng nhau đi làm, mỗi tháng bảy mươi đồng, cái này gần đạt một trăm đồng, tiên lương này đã là cực kỳ cao rồi, vậy chị ấy càng phải tính kỹ càng hơn nữa. Chị ấy biết, những mặt khác có thể qua loa, nhưng về khoản này, tuyệt đối không thể, việc nào ra việc đó, phải tính toán rõ ràng, tuyệt đối phải tính cho kỹ! Hơn nữa chuyện này, do cô đến mở lời, nên đôi bên đều tốt.
Tô Đan Hồng cười nói: "Nếu em đã dám đến mời chị cả, vậy đương nhiên sẽ coi chị là chị em tốt, sẽ tin tưởng chị."
Tô Đan Hồng lại nói chuyện với chị ấy một lát, lúc này mới dẫn Te Tê quay về.
Chị cả Hà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, sau đó đóng cửa đi tìm mẹ chồng mình, nói chuyện này với bà ấy.
"Có tin được không?" Mẹ chồng chị không khỏi hỏi.
"Mẹ à, cái này có chỗ nào không đáng tin, cửa hàng của Tô Tiến Đảng bên phố Tây bên kia, chỗ mẹ đi mua rau mỗi ngày, Đan Hồng là em gái ruột của anh ấy, cửa hàng của anh ấy bán trứng gà và gà, chính là gà lấy từ chuồng ở nhà Đan Hồng sang." Chị cả Hà vội nói.
"Là em gái Tô Tiến Đảng ư, Tô Tiến Đảng với vợ cậu ấy đều là người đáng tin, nhìn tuổi tác của mẹ, lần nào cũng có thể cho không mẹ hai quả cà chua với hai gốc hành lá mang về, lúc trước đến nhà cậu ấy mua trứng gà, cậu ấy còn tự mình chọn cho mẹ trứng có hai lòng đỏ, đều không lấy thiếu." Mẹ chồng chị ấy hết lời khen ngợi.
"Mẹ à, công việc này chắc chắn đáng tin, con định dẫn Đại Sơn cùng lên Thành phố Đại Học, đến lúc đó ba đứa nhỏ, chắc phải làm phiên mẹ với cha trông chừng giúp bọn con, đợi nghỉ hè, con sẽ về dẫn bọn nhỏ lên Thành phố Đại Học sống một khoảng thời gian." Chị cả Hà nói. "Việc này con yên tâm, nhưng con phải gửi tiên về." Mẹ chồng chị ấy trả lời.
"Mỗi tháng con sẽ gửi về ba mươi đồng!" Chị cả Hà nói. "Không thành vấn đề, mẹ với cha con chỉ có một đứa con trai là Đại Sơn, ba đứa cháu trai cháu gái, sẽ không đối xử tệ với bọn chúng." Mẹ chồng chị ấy hài lòng gật đầu nói.
Bà ấy với người chồng bị thương hồi còn trẻ, mãi cho đến năm ba mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai độc nhất.
Cũng may đứa con dâu chịu khó, sinh hai đứa cháu trai, một đứa cháu gái, cũng coi như đơm hoa kết quả rồi, bây giờ hai đứa ra ngoài kiếm tiên, đương nhiên bọn họ phải giúp đỡ một chút, bằng không sau này ai phụng dưỡng hai ông bà già này?
Dù sao bề trên cũng phải tích chút công đức cho thế hệ sau, mới có thể có một tuổi già tốt đẹp.
Chập tối lúc gân bảy giờ, Tôn Đại Sơn chồng chị cả Hà chạy xe đạp ve nhà, anh ấy đã mệt mỏi suốt cả một ngày, không có tinh thần gì.
Chị cả Hà mang nước, đưa khăn mặt cho anh ấy, rửa mặt xong, lúc này Tôn Đại Sơn mới hoạt bát một chút.
'Đại Sơn, em nói với anh chuyện này." Chị cả Hà cười nói.
Tôn Đại Sơn nhìn chị ấy: "Anh vừa vào cửa đã thấy em cười rồi, có chuyện gì tốt sao?"
Chị cả Hà liên cười, đem chuyện hôm nay Tô Đan Hồng đến kể cho anh ấy một lượt, Tôn Đại Sơn sửng sốt: "Thật vậy sao? Mỗi tháng trả chúng ta bảy mươi đồng ư?"
"Chuyện này còn có thể giả sao, đây là chính miệng Đan Hồng nói, Đại Sơn, anh xin nghỉ việc đi, chúng ta lên Thành phố Đại Học ở, sau đó nếu an ổn, thì đón bọn nhỏ sang đó đi học, giáo dục bên đó tốt hơn nhiều so với chúng ta bên đây." Chị cả Hà nói.
"Không cần nói xa như thế, chẳng phải cửa hàng ở Thành phố Đại Học của anh ấy còn chưa xây xong sao, công việc của anh bên đó còn phải làm." Tôn Đại Sơn lắc đầu nói.
Bây giờ cả một nhà đều phải dựa vào công việc này của anh ấy, anh ấy nào dám tùy tiện xin nghỉ chứ? Trừ khi bên Thành phố Đại Học thật sự hoàn thành rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không do dự, còn bây giờ anh ấy không thể nghỉ.
"Vậy anh cứ làm trước, đến lúc đó xin nghỉ cũng không muộn." Chị cả Hà nói: " Nhưng chuyện này anh có đồng ý không?”
"Nếu là thật, thì anh có thể không đồng ý sao? Mỗi tháng anh chỉ được hai mươi ba đồng, bên đó trả nhiêu như thế, nhưng anh chỉ sợ việc này không tốt lắm" Tôn Đại Sơn nói, bằng không sao có thể trả lương nhiều như thế?
"Chính là trông cửa hàng, bán hàng, có thể có gì không tốt, không phải kêu anh đi trộm đi cướp, việc trong nhà máy của anh, tốt hơn hả?" Chị cả Hà tức giận nói.
"Vậy được rồi." Tôn Đại Sơn gật đầu.
Nhìn thấy dâu tây trên bàn, nói: "Dâu tây ở đâu ra vậy? Chẳng phải bây giờ đắt lắm ư?" Anh ấy có hơi tiếc tiên, kinh tế trong nhà bây giờ không còn thoáng như trước kia nữa.
"Không phải em mua, là Đan Hồng mang đến." Chị cả Hà liền nói.
"Mang đến nhiều như vậy sao? Phải hơn hai cân lận?” Tôn Đại Sơn ăn một quả, cũng gật đầu, rất ngon.
"Gần như là bốn cân, em mang một cân sang cho cha mẹ, con trai với con gái anh vừa mới ăn không ít." Chị cả Hà nói.
"Được, nếu thật sự giống như em nói, anh sẽ xin nghỉ việc, việc mệt người như vậy, nếu không phải vì cả nhà, anh cũng thật sự không muốn làm nữa." Tôn Đại Sơn ngôi xuống, nói.
Chị cả Hà cũng biết chồng chị ấy khó khăn, gật đầu không nói gì, hi vọng công việc Đan Hồng nói, có thể thực hiện, trông cửa hàng, bán hàng hóa, nó có mệt thì có thể mệt tới đâu chứ? Dù sao vẫn tốt hơn hiện tại.