Nhân phẩm của chị cả Hà, vẫn có thể tin tưởng được, hơn nữa hàng hóa từ bên đây chuyển qua bao nhiêu, giá cả bao nhiêu, đều do anh định đoạt và bán ra. Cho dù có một chút chênh lệch, nhưng cũng không lớn.
Nhưng chủ yếu là gia đình của chị cả Hà.
Hiện tại ba đứa con vẫn còn nhỏ, chông chị ấy bên đó cũng phải làm việc, căn bản không thể chăm lo cho gia đình, toàn bộ đều phải dựa vào một mình chị cả Hà.
"Nếu mình muốn mở cửa hàng bên đó, vậy thì cứ làm lớn một chút, nếu có một mình chị cả Hà, chắc chắn sẽ rất bận rộn, gọi thêm chồng chị ấy, vậy là được rồi." Tô Đan Hồng liền nói. Quý Kiến Quân cảm thấy cũng có lý, đến lúc đó buôn bán lớn rôi, dựa vào một người phụ nữ là chị cả Hà, đó quả thực không an toàn lắm.
"Vậy anh tìm thời gian đi hỏi thử xem, nếu chị cả Hà đồng ý, thì bảo chồng chị ấy xin nghỉ việc ở trên thị trấn, một tháng ba mươi đồng tiền, anh ấy đi làm với chị cả Hà, một tháng sáu mươi đồng, ngoài ra còn trợ cấp thêm cho bọn họ mười đồng tiền cơm nước, còn chỗ ở, đến lúc đó em sẽ đi tìm một chỗ mặt tiền rộng rãi chút, để bọn họ có thể sinh sống."
Quý Kiến Quân cũng là người có nghĩa khí, nếu muốn tuyển bọn họ, vậy thì thẳng thắng một chút, cũng rộng lượng một chút. "Vậy em đi nói với chị cả Hà." Tô Đan Hồng nở nụ cười.
Quý Kiến Quân gật đầu: "Phải ghi các điêu mục rõ ràng, em cũng nói một tiếng với chị cả Hà, mích lòng trước đặng lòng sau.
"Điều này em biết." Tô Đan Hồng nói.
Lúc hai vợ chồng bàn chuyện, cũng đã tưới cây ăn quả gân xong rôi, cô không muốn đến đây mỗi ngày, nên tưới rất nhiêu nước Linh Tuyên, cái đó so ra không bằng ngọn núi của nhà mình, nhưng cũng đủ cho những cây con này sống.
Sau này thỉnh thoảng đến một lân là được.
Tô Đan Hồng cũng đã phát hiện, nói: "Sao lại trông nhiêu anh đào như thế?"
"Quả anh đào dễ bán, em cũng thích ăn." Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng nhìn anh cười mãn nguyện, Quý Kiến Quân cũng nhìn vợ mình cười, hai vợ chồng, anh nhìn em, em nhìn anh một lúc rôi nắm tay nhau di vê.
Gặp mấy người khác, lúc này mới buông ra.
Nhìn thấy cồng việc gần như đã xong, lúc này Quý Kiến Quân mới tuyên bố tan ca, sáng ngày mai lại tiếp tục.
Ngày hôm sau, Tô Đan Hồng giao Nhân Nhân cho mẹ Quý, cô đẩy Te Te lên trấn trên tìm chị cả Hà.
Năm nay chị cả Hà cũng không có đến bách hóa làm việc, Tô Đan Hồng đoán có lẽ công việc này đã thất bại rồi.
Cô hỏi thăm người khác một chút, vì cô rất hiểu rõ chị cả Hà, người khác cũng đã nói với cô. Tô Đan Hồng liền đẩy Te Tề sang, trên xe đẩy trẻ con còn treo mấy cân dâu tây.
"Chị cả Hà ơi, chị có nhà không?” Sau khi Tô Đan Hồng đến, hỏi thăm hàng xóm một chút, roi đến gõ cửa.
"Đến đây."
Bên trong chị cả Hà lớn tiếng đáp lại, không bao lâu đã đến mở cửa.
Nhìn thấy Tô Đan Hồng, chị cả Hà cũng rất vui vẻ: "Đan Hồng? Sao em lại đến đây, em biết đường ư?
"Em đã hỏi qua Tô Đan Hồng Cười nói.
"Đây là Tê Tê hả?" Chị cả Hà nhìn Te Tê trong xe, cười nói: "Lớn lên thật đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ, giống như trẻ con ở thành thị vậy.
Nói xong, liên mời hai mẹ con đi vào.
"Mấy cân dâu tây này là em gửi cho cháu trai, cháu gái ăn. Tô Đan Hồng đưa dâu tây qua. "Không cần, không cần, ba đứa đó không cân cho ăn những thứ này đâu, em mang vê cho Nhân Nhân ăn đi." Chị cả Hà vối vàng nói.
"Đây là nhà em trông, Nhân Nhân còn không có ăn ư? Tô Đan Hồng cười nói: "Hơn nữa cái này là em đặc biệt mang từ xa đến, chị còn kêu em xách về sao?”
Chị cả Hà cười nói: Đến thì đến, sao phải khách sáo như vậy?" “Chị còn làm cho Nhân Nhân với Te Tê mấy bộ quân áo mà.' Tô Đan Hồng cười nói.
Hai người khách sáo một lúc, Tô Đan Hồng liền hỏi chuyện trong nhà chị cả Hà gân đây, vì sao không đi làm các kiểu.
Những cái này cũng không có gì phải giấu diếm, chị cả Hà nói: "Không thể làm việc bên cửa hàng bách hóa được nữa, nợ tiên lương ba tháng còn chưa phát cho chị, chị còn có thể qua đó làm cái gì?"
Không chỉ mình chị ấy, mà nhà máy chỗ chồng chị, bây giờ cũng không ổn, trước đây có thể nói là có công ăn việc làm ổn định, công việc mà người người ngưỡng mộ.
Nhìn chiêu hướng gần đây, chị ấy cảm thấy cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa. Những chuyện này cũng không tính là chuyện bí mật gì, chẳng qua còn chưa nói ra, nên người bên ngoài vẫn chưa biết, nhưng cũng chẳng bao lâu nữa, chuyện công việc ổn định thất bại có lẽ sắp được truyền ra. "Vậy sau này phải làm thế nào? Bây giờ ba đứa cháu trai cháu gái còn đang đi học, dù sao vẫn không thể thôi học được.” Tô Đan Hồng nói.
"Chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy thôi." Chị cả Hà cũng không có cách nào, lại nói: Ban đầu chị tính tự mình mở một tiệm may ở trấn trên, nhưng chồng chị nói không ổn, không buôn bán được, đều là đồ nhà mình làm, ai sẽ chịu chi tiên?" "Nếu mở tiệm may, nếu mỗi tháng kiếm được lời, vậy nhiều lắm cũng chỉ được mười mấy đồng.' Tô Đan Hồng nói: "Khấu trừ tiên thuê nhà các thứ, cũng không còn lại bao nhiêu. "Tiên thuê nhà thì không cần, nhà chị có một cái mặt tiền, không lớn, nhưng nếu muốn mở tiệm may vẫn có thể mở, nhưng chị không định làm nữa, bây giờ mặt tiên đang cho thuê." Chị cả Hà nói.
Tiên cho thuê mặt tiên mỗi tháng chỉ có ba đồng, nhưng chân con muỗi nhỏ cũng là thịt, giờ trong nhà không có thu nhập gì, thu chút tiên thuê này cũng có thu rồi.
"Chị cả Hà có định hướng phát triển ra bên ngoài không?" Tô Đan Hồng mở lời.
Chị cả Hà sửng sốt: "Ý em là gì? "Kiến Quân, chính là chông em định mở một cửa hàng ở Thành phố Đại Học, chuyên buôn bán hàng hóa trong nhà, trứng gà, gà, trái cây khi vào mùa, còn bán trái cây, đang thiếu người quản lý, nếu chị cả Hà có định hướng, có thể thử xem, mỗi tháng lương ba mươi đồng.' Tô Đan Hồng nói.
Chị cả Hà sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Một tháng ba mươi đồng sao?" Đúng vậy, hơi mệt một chút, tiếng tăm của Kiến Quân bên đó cũng có rồi, những cô chú bên đó cũng đã biết thương hiệu của Kiến Quân."
"Có chuyện gì sao? Mỗi tháng ba mươi đồng, cái này cũng thật là cao, dù sao phải xứng đáng với tiên lương này mới được, Đan Hồng, chuyện em nói, có phải thật không?” Chị cả Hà xác nhận lại lân ba.
Chị ấy cũng không khách sáo với Đan Hồng nữa, vì trong nhà chị ấy bây giờ thật sự cần công việc này, chồng chị ấy bên kia sắp thất bại rôi, đến lúc đó chẳng lẽ cả nhà, uống gió Tây Bắc sao? Phía trên chị ấy còn có cha mẹ chông phải nuôi dưỡng nữa, dù không sống cùng bọn họ, nhưng dù sao mỗi tháng cũng phải mang một ít gạo và mì sang, những cái này đều là tiền. "Đương nhiên là thật rồi, nhưng nhà bên này còn có cháu trai cháu gái, chuyện này?" Tô Đan Hồng không nói hết câu. "Chuyện này không sao, chị gọi mẹ chồng sang đây nấu cơm cho bọn nhỏ, còn lại tự bọn chúng có thể xử lý tốt, đều đã lớn hết rồi." Chị cả Hà dứt khoát nói.
Mỗi tháng ba mươi đồng, trước đây chị ấy làm việc ở cửa hàng bách hóa, mỗi tháng chỉ được mười bảy đồng, nếu như vậy cũng vô cùng có thể diện, nếu Đan Hồng muốn mời chị ấy lên Thành phố Đại Học trông cửa hàng, mỗi tháng còn có ba mươi đồng, vậy chị ấy chắc chắn bằng lòng, không cân suy nghĩ một chút nào.
Còn con cái, có cái gì, con trai lớn năm nay mười lăm, đứa thứ hai năm nay mười ba, cô nhóc nhỏ nhất, năm nay cũng đã mười tuổi, tất cả đều đã lớn rồi.