trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 152

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mẹ Quý nhìn thấy cô đem theo một cái ấm nhỏ, trong lòng cũng hiểu rõ, không nói nhiều lời mà đồng ý với cô, còn nói cô không cân lo lắng mà vội vàng trở về, cứ đợi Kiến Quân rồi cả hai cùng nhau trở lại đây cũng không muộn.

Tô Đan Hồng mỉm cười, xem như ngầm đồng ý. Đi đến ngọn đồi bên cạnh, nhìn thấy Quý Kiến Quân vẫn còn vội vàng, hiện tại chỉ mới bốn giờ ba mươi, hơn nữa vì đang trong khoảng thời gian lập xuân, cho nên trời chậm tối, nhưng anh cũng không đòi hỏi nhiều chỉ để cho Dương Ái Sâm, Hồ Kiến Quốc và Vương Đại Cương, ba người bọn họ trông một nửa số cây ăn trái mà anh đã đem đến đây vào lúc sáng, để lại một nửa cho buổi sáng hôm sau làm là được.

Ba người đàn ông cao lớn nên giải quyết vấn đề đó rất nhanh, cây giống trên núi này chỉ mới hai ngày đã có thể nhổ bỏ gân xong hất. Nếu người dân trong thôn muốn những cây con ăn quả đã bị loại bỏ này, vậy thì cũng có thể đến đây lấy nhưng không được lấy quá nhiều, một người chỉ có thể lấy hai hoặc ba cây, người dân trong thôn đều vui cười xem như là được hưởng được chút lợi.

Nếu như trông cây con này ở sân sau nhà, nó có thể phát triển nhưng chỉ hơi lâu, nhưng khi nó đã phát triển rồi thì cũng có trái cây để người trong nhà ăn, chẳng phải là đã được hưởng chút lợi sao?

Giống cây trái cây loại mới này đều là loại tốt, chính anh và ông Tần đã đi đến đó kiểm tra, mấy ngày nay ông Tân deu bận rộn cùng với anh, mãi cho đến bây giờ, ông Tân mới có thể nghỉ tay. Quý Kiến Quân bắt hai con gà trống đưa cho ông ấy về nhà tẩm bổ. Ông Tần nói không lấy, cái gì đưa đến cũng nhất quyết không lấy, còn nói anh xem ông ấy như người ngoài nên mới đối xử khách sáo như vậy, đều là anh em thì giúp nhau một chút đã có gì?

Hơn nữa ông ấy cũng không phải quá mệt, việc vận chuyển cây ăn quả đã có Vương Đại Cương và Dương Ái Sâm làm, cho nên vốn di ông ấy cũng không mệt gì nhiều.

Quý Kiến Quân cười cười, cũng không quan tâm đến ông ay nữa, nếu ông ấy đã nhất quyết từ chối, vậy thì anh cũng không thể làm ra hành động xem ông ấy như người xa lạ.

Lần này việc trông cây đã phức tạp hơn, nhưng có điều chỉ cần ở vùng này có thể trồng cây được, anh sẽ đều trông hết. Nhưng anh trông nhiều nhất vẫn là cây anh đào, anh đào rất dễ bán, hơn nữa giá cũng rất tốt, cho nên anh mới trông anh đào ở đây nhiều hơn một chút, hai phân năm ngọn núi này đều là cây anh đào.

Còn những loại trái cây khác cũng chỉ được trông một ít, dù sao anh cũng không lo chuyện buôn bán của trái cây nhà mình, vì chỉ cân xe đến vận chuyển đem di bán thì sẽ có người đến tranh nhau mua. Còn hỏi anh sao không chở nhiều hơn, anh nói không thể chở quá nhiều, còn dư sẽ không bán được nữa. Cho nên Quý Kiến Quân không cân phải lo lắng suy nghĩ, đến vấn đề mà những người nông dân trông cây ăn quả khác phải nghĩ đến.

Và năm nay anh còn nghĩ đến việc, có nên mua một cái cửa hàng ở chợ, trên thị trấn đại học để buôn bán ổn định hơn không?

Nhưng mà mua cửa hàng rồi vậy thì ai sẽ trông chừng nó? Loại chuyện như thế này chỉ có thể giao cho người mà mình tin tưởng mới được.

Quý Kiến Quân nhíu mày suy nghĩ, anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này, vốn dĩ em gái Vân Vân của anh là người anh cảm thấy ổn nhất, nhưng hiện tại anh đối với đứa em gái này chỉ còn thất vọng vô cùng, việc này nếu giao cho cô ta làm anh lại càng thêm lo lắng.

Vì vậy anh luôn giữ kín suy nghĩ này trong lòng không nói ra. Anh muốn để sau này rồi hãy tính tiếp.

Quý Kiến Quân tiếp tục làm việc cùng với mọi người, khi gân đến giờ nghỉ, anh thấy vợ của mình dang di den.

"Vợ à, sao em lại đến đây?" Quý Kiến Quân lập tức vui vẻ nói. "Em đến đây nhìn xem việc trông trọt như thế nào rồi?" Tô Đan Hồng cười nói.

"Cũng không tệ lắm, đi thôi, anh dẫn em đi xem một chút. Cho em xem mấy cây anh đào anh mới vừa trông, trông khá đẹp." Quý Kiến Quân nhìn thấy cô cam một cái ấm trong: tay, ngầm hiểu ý mà nói.

"Được.' Tô Đan Hồng mỉm cười, sau khi chào hỏi với Dương Ái Sâm, Hồ Kiến Quốc và Vương Đại Cương, còn có bác cả Quý. Cô mới cùng Kiến Quân rời đi. Hai vợ chông mang theo bí mật nhỏ của mình, cùng nhau đi.

Tô Đan Hồng tưới nước cho một cây ăn quả, vừa nói: "Kiến Quân à, nếu vườn cây ăn quả ở bên đây của chúng ta bắt đầu ra trái, sau này sẽ có nhiều trái cây hơn, vậy anh có nghĩ đến nguồn để tiêu thụ chúng chưa?”

"Đến lúc đó chúng ta lại đưa trái cây đến chỗ thị trấn đại học, chắc chắn có thể bán ra ngoài được.' Quý Kiến Quân nói. Nhưng chúng ta cũng không thể mở quầy, bán hàng ở mọi nơi." Tô Đan Hồng nói.

"Anh cũng đang nghĩ đến việc muốn mua một cửa hàng ở thị trấn đại học, sau này ở nơi đó sẽ bán hoa quả của chúng ta trông, nhưng anh vẫn chưa tìm được người quản lý nơi đó thích hợp." Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng cười, nói: "Thật ra thì em đã nghĩ đến một người, cũng khá thích hợp."

"Người nào vậy?" Quý Kiến Quân nhìn cô.

"Anh còn nhớ lần đầu tiên em gửi tặng quần áo cho anh không?" Tô Đan Hồng có chút ngại ngùng nói.

"Anh nhớ." Quý Kiến Quân nhìn vợ mình mà cảm thấy có chút buồn cười, anh biết cô đang ngại ngùng. Vợ của anh trước kia là người không hiểu chuyện, nhưng dù sao đó cũng chỉ là quá khứ nồi, từ lân trước bởi vì chuyện Hầu tử ăn quá nhiều bánh trứng, khiến cô tức giận đi uống thuốc trừ sâu, sau chuyện đó cô cũng đã thay đổi nhiều, hiểu chuyện nhiều hơn. Và đối với chuyện ngày trước cũng xem như không biết gì.

Lấy nhau được ba năm, sau khi trở về cô lại tặng cho anh một ít đồ cùng với quân áo.

"Đó là lần đầu tiên em đến cửa hàng bách hóa mua vải, lúc đó em không biết gì vê nơi đó, nhưng có một chị gái đã đến giới thiệu cho em từng chút, chị ay còn dạy em đan áo len." Tô Đan Hồng nói.

"Chính là chị gái lần trước đã kêu chị Hồng mang quân: lót đến tặng cho em đó hả?" Quý Kiến Quân suy nghĩ, hỏi.

"Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu. Người chị gái này có tên là Hà Chiêu Đệ, trước đây chị ấy làm trong bách hóa. Tuy nhiên mấy năm gân đây cửa hàng bách hóa rất e khách vì có nhiều doanh nghiệp tư nhân dân mọc lên. Chị Hà đã làm việc ở đây được vài năm, và chị ấy cũng đang có dự định nghỉ việc. Nhưng thu nhập ở nhà chị Hà không nhiều, còn có hai đứa nhỏ đang đi học cấp hai và một đứa con gái út đang học ở tiểu học, thật sự thì gánh nặng này không he nhỏ.

Mà chồng chị ấy đang làm việc ở trên thị trấn, lúc trước hai vợ chồng đều có thu nhập chung, cuộc sống cũng không tệ, nhưng hiện tại chị ấy lại muốn xin nghỉ việc, vậy thì cơ bản là cả gia đình đều phụ thuộc vào người chồng.

Nhưng bản thân chị Hà là một người không tệ, mấy cô nhân viên bán hàng trong bách hóa, ai mà chẳng phải xem mặt khách hàng mới chịu đi đón tiếp khách? Nhưng khi ấy, cô bước vào bên trong chị ấy đã vô cùng thân thiện mà chỉ dẫn cho cô, không chỉ giúp cô chọn quân áo mà còn chỉ cô cách đan len.

Cũng bởi vì tính cách không tệ này của chị Hà, căn cứ theo nguyên tắc có thêm nhiều bạn sẽ có thêm nhiều sự giúp đỡ, Tô Đan Hồng mỗi khi đi đến thị trấn đều sẽ ghé thăm và trò chuyện với chị Hà một chút, năm trước trái cây đều chín, cô cũng đem một ít mang đến.

Hôm nay cũng vậy, cô cũng đi đến bách hóa tìm chị Hà trước, nhưng chị Hà lại không có ở đó, cho nên cô mới đi đến chỗ chị Hồng, đáng tiếc chị Hồng cũng không có mặt tại cửa tiệm, nên cô chỉ đành gửi giỏ dâu tây cho nhân viên ở đó gửi cho chị Hồng giùm cô.

Lúc trước cô sinh Nhân Nhân và Tê Tê, chị Hà biết nhà cô có trang trại nuôi gà, không thiếu cái để ăn, nên chị Hà mới gửi đến vài bộ quần áo của trẻ em. Mặc dù không giống như chị Hồng, trực tiếp nhận người thân, trở thành mẹ đỡ đầu cho Nhân Nhân, nhưng moi quan hệ giữa cô và chị Hà cũng không he tệ. "Anh chỉ sợ chị ấy đem cả nhà đến đó, e rằng không thuận tiện cho lắm?" Quý Kiến Quân cũng có chút d.a.o động nhưng vẫn do dự nói.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 152