trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 151

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

còn có chút do dự.

Vì muốn để con gái yên tâm, Mã Tuệ lại hỏi: "Con còn có chuyện gì muốn nói?"

"Dạ con đi làm việc kiếm tiền cho mẹ, mẹ nhớ thay con giúp bà nội giặt quân áo, công việc này cũng là do bà nội thương con nên mới giới thiệu cho con, bằng không chắc chắn sẽ không đến lượt con." Dương Đại Nha do dự nói. Trái tim Ma Tuệ như bị bóp nghẹn.

"Mẹ, một tháng mười lăm đồng, con cũng sẽ không tiêu một xu, chỉ cân tới ngày con được trả lương con sẽ nhờ chú Tiến Đảng đem đến cho mẹ." Dương Đại Nha nhìn mẹ mình, nhỏ giọng nói.

"Được, vê sau mẹ sẽ giúp bọn họ giặt quân áo." Mã Tuệ nói xong còn mắng con gái mình một cái: "Thật là uổng công nuôi con, con chỉ muốn sai khiến mẹ làm việc cho conl" Dương Đại Nha vô cùng vui vẻ. Về phần công việc này, cô ấy tin rằng mình sẽ có thể làm tốt, chăm sóc cho đứa nhỏ, cũng có thể làm việc nhà. Mọi thứ cô ấy đều sẽ làm.

Dương Đại Nha đi đến nhà của thím Dương.

Nhìn thấy cô ấy đến, thím Dương mỉm cười nói: "Cháu đã nghe ba cháu nói gì chưa?”

"Dạ rồi ạ, bà nội. Cháu cảm ơn bà. Dương Đại Nha hé miệng Cười nói.

Dễ nhận thấy, trong lòng cô ấy cũng rất thích công việc này, hơn nữa vừa có thể kiếm tiên cho gia đình, vừa không ăn cơm ở nhà, một tháng mười lăm đồng này đối với cô ấy là rất nhiều. "Cảm ơn gì chứ, sau này cứ làm tốt công việc là được. Mối quan hệ của thím Đan Hồng và chị dâu thứ của thím ấy không tệ đâu. Mà chị dâu thứ cũng không phải là người khó ở chung, còn vê phân tính tình của Tiến Đảng, bà lại rõ hơn ai hết. Nói chung họ sẽ không đối xử tệ với cháu, nhưng cháu cũng phải biết những điều mà cháu không nên làm, cái gì không thể lấy thì tuyệt đối không được lấy." Thím Dương nói.

Ba nội, bà cứ yên tâm, con đã biết rôi ạ." Dương Đại Nha gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Thím Dương gật đầu. "Con đã nói với mẹ, sau này mỗi buổi sáng mẹ con sẽ đến đây lấy quần áo của ông bà đem đi giặt, bà nội cứ để cho mẹ con tự lấy, đừng ép buộc mẹ con làm gì nha. Dương Đại Nha nói.

"Lúc trước đều là cháu giặt giúp cho hai ông bà già này, hiện tại cháu di rồi, ông bà nội tự mình giặt là được. Thím Dương nói. "Nội à, khi nay cháu đã nói với mẹ cháu rồi, mẹ cũng đã đồng ý rôi ạ. Dương Đại Nha vội vàng nói.

Thím Dương nhíu mày.

Ông nội của Đại Nha từ sân sau đi đến nói: "Nếu con dâu đã chấp nhận giặt đồ rồi, vậy thì bà cứ để cho nó đến giặt đi."

"Ông nội." Dương Đại Nha giật mình hét lên một cái.

Thím Dương cũng không nói gì nữa, vì trong lòng bà ấy rõ nhất, nếu không phải bà ấy giới thiệu công việc cho Đại Nha, thì con trai cả hiện tại không chừng chắc cũng chỉ đang ghi hận việc hai ông bà giới thiệu công việc cho đứa con thứ ba.

"Đi làm là tốt rôi, nhưng không được ăn trộm, làm trò gian trá, giở thủ đoạn biết chưa. Được bao ăn bao ở, một tháng còn được trả mười lăm đồng, như vậy cũng không tệ đâu." Bác cả Dương nói. Da ông nội, con sẽ nhớ. Dương Đại Nha gật đầu.

Chờ cho Dương Đại Nha đi vê, thím Dương lại đi tìm Tô Đan Hồng.

"Thím Dương, Đại Nha đồng ý đi chứ ạ?" Tô Đan Hồng cười hỏi. "Công việc tốt như vậy, sao lại không đi? Con bé đã đồng ý rồi, chập tối Tiến Đảng có đến, cháu nhớ nói nó sang đón con bé lên thị trấn cùng." Thím Dương nói. "Dạ được.' Tô Đan hồng cười nói: "Đứa nhỏ Thạch Dau kia có hơi ôn ào, con bé phải cố chịu đựng một chút.

"Đứa nhỏ nào mà không ồn ào đâu cháu? Em trai của con bé còn ồn ào hơn, giờ con bé đi làm cũng tốt, ở trong nhà cũng chỉ có mỗi con bé làm việc mà thôi. Nếu như con bé làm việc không tốt, vậy thì cứ đem nó về trả lại cho thím, cũng không sao đâu nha cháu. Thím Dương nói. "Cháu nghĩ Đại Nha có thể làm được mà.' Tô Đan Hồng cười nói.

Cô nghĩ Thạch Đầu vẫn còn khá ngoan, chị dâu thứ thuê người chỉ là chủ yếu giúp đỡ chị ấy trông coi Thạch Đầu vào mỗi buổi sáng, ngoài ra thì phụ giúp một chút những công việc khác, đa phần đều là những công việc không khó làm.

Thím Dương cười nói: "Đi đến cửa hàng của Tiến Đảng làm việc, thím cũng rất yên tâm." Thím Dương nói chuyện xong liền trở vê, Quý Kiến Quân lúc này cũng vừa về đến nhà, hỏi: "Thím Dương mới vừa đến sao?” "Ừm, anh bận lắm à?" Tô Đan Hồng rót cho anh một ly nước linh tuyên, nói.

"Cũng không bận lắm." Quý Kiến Quân gật đầu, hỏi: "Đứa nhỏ ở nhà có quậy phá gì không em?” "Chỉ cần chăm sóc tốt, ăn uống no đủ, cậu nhỏ cũng dễ chăm sóc như anh trai của cậu ấy vậy.' Tô Đan Hồng cười nói.

Quý Kiến Quân mỉm cười đi đến, Te Tê đang nằm ở trên giường tự chơi với chính mình, Nhân Nhân thì đang ngồi ở bên cạnh xem tập tranh vẽ, vừa thấy cha mình trở về, thăng bé vội đem tập tranh để sang một bên, liền giang hai cánh tay hướng về phía cha mình.

"Cha, cha. Nghe được thanh âm êm dịu của con, tim của Quý Kiến Quân cũng mem mại theo. Hom nay con có nghe lời mẹ không?" Quý Kiến Quân ôm con trai lớn, cười hỏi.

"Dạ có, con và em trai đều rất ngoan, em trai cũng không gây ôn ào." Nhân Nhân nói.

"Vậy là tốt r6i Quý Kiến Quân gật gật đầu: "Giữa trưa con muốn ăn cái gì?"

"Con muốn ăn cháo trứng gà. Nhân Nhân nói: "Còn cha muốn ăn cái gì vậy ạ?”

"Cha muốn ăn cháo thịt gà." Quý Kiến Quân cười nói.

"Con cũng muốn ăn” Nhân Nhân nói.

Chúng ta cùng nhau ăn. Quý Kiến Quân gật đầu.

Em trai không ăn được ạ. Nhân Nhân nhắc nhở.

Quý Kiến Quân bật cười.

Tô Đan Hồng nhìn hai cha con trò chuyện với nhau, cô phát hiện Quý Kiến Quân đối với Nhân Nhân vô cùng kiên nhẫn, thằng bé hỏi gì anh cũng đều trả lời, hơn nữa mỗi ngày dù bận đến như thế nào, anh cũng đều sẽ ôm thằng bé một cái, chừa ra một ít thời gian để nói chuyện phiếm với con trai mình.

Hai người nói chuyện đi, em đi nấu cháo." Tô Đan Hồng nói. "Nấu cháo trứng và thịt gà nhé." Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng gật đầu, đi nấu cháo trứng và thịt gà, ngoài ra còn thêm đồ ăn khác, cô còn làm thêm món rau trộn thịt bò. Tuy rằng món ăn tương đối đơn giản, nhưng một nhà bốn người lại cảm thấy vô cùng hài lòng, đương nhiên Te Tê cũng chỉ có thể ngồi làm khách.

Ăn xong cơm trưa, Quý Kiến Quân cùng Nhân Nhân xem qua tập tranh vẽ, anh còn mua cho thằng bé đồ chơi, hai cha con cùng nhau chơi đùa cho đến tâm một giờ ba mươi, hai cha con đều chìm vào giấc ngủ trưa. Hai ngày nay Quý Kiến Quân đều phải dậy rất sớm, còn phải vội vàng đi vác cây ăn quả về nên hơi mệt, giấc ngủ trưa này tâm một tiếng, khi anh tỉnh dậy đã thấy Tô Đan Hồng vừa hâm nóng bát canh đậu xanh mà cô đã nấu.

"Anh uống một ít canh đậu xanh đi rôi hãy trở lại làm việc." Tô Đan Hồng nhìn thấy anh đi đến, vội nói.

"Sao em không đi nghỉ trưa một chút đi?" Quý Kiến Quân đi đến ôm vợ mình vào trong lòng, nói. "Em ở nhà cả ngày, có ngủ hay không cũng đâu quan: trọng. Anh mau uống đi, canh đậu xanh này có thể giải tỏa mệt mỏi trong người." Tô Đan Hồng gỡ bàn tay đang đặt loạn của anh, cười mắng.

"Anh sẽ để cho em nghỉ ngơi một tháng, tháng sau xem anh thu thập em thế nào." Quý Kiến Quân nói.

"Xem ai sợ ai?" Tô Đan Hồng chớp mắt nói.

Quý Kiến Quân cũng không dám nhìn lại cô, vợ của anh sau khi sinh thêm đứa thứ hai mùi hương lại càng thêm đậm, trồng rất quyến rũ, người đợi chịu tội chắc chắn chính là anh.

Quý Kiến Quân uống hết chén canh đậu xanh, lại nghỉ ngơi thêm nửa tiếng lúc đó mới đi ra ngoài.

Tô Đan Hồng cũng không ngăn anh, thời tiết lúc này đang rất tốt, cô cũng vội vàng làm việc, chờ lát nữa nắng lên cao lúc đó mới khiến người ta mệt mỏi. Nhưng người đàn ông của cô hiện tại đang bận rộn ở bên ngoài, ba bữa cơm này cô đều muốn nấu những món tốt nhất cho anh, không thể để anh quá mệt mỏi, dù sao đây cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm vợ. Từ bên trong tủ lạnh cô lấy đống xương to ra, sau khi rửa thật sạch cô lại rửa sơ qua với chút đậu nành rồi sau đó mới đem đi hầm.

Chờ đến buổi tối có hai chén canh xương hầm đậu xanh thơm phức, lại bổ dưỡng thì còn gì bằng.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 151