trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 156

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sáng sớm hôm sau, Quý Kiến Quân và cha Quý lái xe đến thành phố Đại Học.

Nhóm chị em già của mẹ Quý rất hâm mộ, nói với mẹ Quý: "Lần này Kiến Quân đi thành phố Đại Học, chắc cũng kiếm được không ít tiên nhỉ?"

"Kiếm tiền gì chứ, là bởi vì túng quan nên giờ mới vội vã đi bán hàng, lần này còn khoán cả vườn cây ăn trái cho bác cả nó tốn tận vài trăm đồng, còn có những quả mầm mới chuyển tới, những hóa đơn đó vẫn còn nợ đây này. Mẹ Quý bắt đầu lôi kéo, than thở với nhóm chị em gia.

"Không thể nào? Công việc kinh doanh của Kiến Quân không tệ." Chị em lâu năm của Mẹ Quý nói. "Cái gì mà không tệ, một tháng phải ra bao nhiêu tiền lương? Trước kia trả cho Ái Đảng, Hồng Quân, còn có Đại Hà và Tiến Quân, một người 30 đồng, một tháng chi 120 đồng là chắc rồi đấy, bây giờ đỉnh núi bên cạnh có thêm bác cả nó, Đại Cương, Ái Sâm còn có Hứa Kiến Quốc, bốn người này một tháng cũng 120 đồng, mỗi tháng tổng cộng phải trả 240 tệ cứng, mấy người không biết Kiến Quân có bao nhiêu áp lực đâu, nếu vườn trái cây bên cạnh không phát triển được, thì không biết nó sẽ tốn bao nhiêu tiên công nữa." Mẹ Quý vốn chỉ kể khổ nhưng nói một hồi cũng thực sự cảm thấy áp lực của đứa con trai ba lớn thật.

"Một tháng 240 đồng, một năm cỡ 3000 đồng, khoản tiên lớn như vậy, trước kia cả đời tôi cũng không tích cóp nổi." Mẹ Quý nói.

'Cái này cũng thật là. Nghe một năm phải trả nhiều tiên lương như vậy, nhóm chị em cũng hơi líu lưỡi.

"Nói vậy thì, đúng thật là tiên lương Kiến Quân trả có cao hơn chút ít, tôi nghe nói mức lương ở thành phố Giang Thủy chỉ cỡ 24-25 đồng thôi, đúng không?” Một người chị em nói.

"Có thể được 24-25 đồng là cao rồi, tôi có một cháu trai bà con xa ở đó kiếm việc, một tháng được 21 đồng, trừ đi tiền thuê nhà và tiền ăn, thì số tiên dư lại một tháng gửi về nhà chỉ được mấy đồng.' Lại có một người khác nói.

"Kiến Quân bên này trả rất cao." Nếu không người của cả thôn cũng không thèm muốn vị trí công việc ở vườn trái cây của Kiến Quân đến vậy.

Nhưng muốn có vị trí này quả thực không dễ dàng chút nào, ngoại trừ tuổi trẻ thì phải có năng lực tốt, hơn nữa thanh danh trong thôn cũng không thể kém, nề nếp gia đình cũng phải tốt, nếu không thuê về lại gây ra chuyện ầm ï, vậy thì chả phải là trả tiền uổng phí hay sao?

Cũng bởi vì như vậy, bây giờ văn hóa của cả thôn Đại Loan thôn đều tốt hơn nhiều, trên cơ bản đều không có chuyện gì xấu, trong nhà giáo dục con cái để con cái nghe lời, không thể quá nghịch ngợm, nếu không thì sẽ không có cơ hội đến vườn trái cây làm việc vặt, đây chính là một công việc có thể diện, có cả dâu ăn, còn có trứng gà và tiền câm về, không thể tốt hơn.

" Tôi không nói với các bà nữa, tôi phải về trước để lên núi làm việc, cuộc sống này nếu như không vội thì không chừng ngày nào đó ngay cả tiền lương cũng không trả được." Mẹ Quý nói, sau đó liên đưa Yên Nhi về trên núi.

"Cái bà này bây giờ càng ngày càng giống một bà già nhỏ mọn, mở miệng ngậm miệng đều là kiếm tiền." Một người chị em già nói.

"Ai bảo người ta sinh ra một đứa con trai có năng lực chứ?” "Đừng chỉ nhìn mặt ngoài, biết đâu không đúng như bà ấy nói thì sao, dù sao thì tiền lương mỗi tháng đâu thể nói rõ tại đây." "Làm sao có thể tin tưởng miệng của bà ấy?"

Mẹ Quý cũng mặc kệ bọn họ nói ra sao, có thế nào thì người nghèo mới là người khóc, muốn nói gì thì nói, dù sao thì chuyện đến thành phố Đại Học mở cửa hàng Kiến Quân đã bảo trước mắt không được nói với ai ở bên này, sau này muốn nói thì lại nói sau.

Dâu tây trên núi hiện đang vào mùa cao điểm, mỗi ngày đều có thể hái rất nhiêu, ngoài dâu tây còn có dưa hấu.

"Thím, dưa hấu này lớn nhanh quá. Hôm nay Tô Tiến Quân đến hỗ trợ làm cỏ, không nhịn được nói.

Kể từ lần trước bị Quý Kiến Quân chỉnh một lần duy nhất, Tô Tiến Quân cũng không dám lười nữa, cho nên ấn tượng của mẹ Quý đối với anh ta không tệ, nghe anh ta nói thế thì hào phóng nói: "Đợi dưa hấu lớn thì lúc đó thím cho một quả lớn mang về, để bà thông gia cùng nếm thử, thím sẽ tự chọn một quả cho bà ấy!"

"Vậy không được." Tô Tiến Quân vội vàng nói, ngược lại anh ta không hề khách sáo, nhưng nếu để mẹ anh ta biết bà thông gia bên này nghe lời anh ta nói nên mới tặng dưa hấu, thì mẹ anh ta co the danh gay chan anh ta mất, mẹ anh ta với ai cũng được nhưng với bà thông gia bên này, thì bà đúng là kiểu " không tranh bánh hấp chỉ tranh hơïi*".

*Lời nói này dùng để hình dung làm người phải có tự tin, phải có cốt khí.

Phát hiện con trai kéo chân sau mình thì mẹ Tô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. "Khách sáo cái gì? Đến lúc đó dưa hấu chín, còn có vườn trái cây trên núi này chín, không tránh khỏi phải mời bà thông gia đến hỗ trợ giúp việc, bà ấy ăn một quả dưa hấu giải khát thì có thế nào? Con cứ việc lấy vê cho thím đi, khỏi phải khách sáo việc này. Mẹ Quý hào phóng nói.

Kiến Quân nhà bà bây giờ càng kinh doanh càng lớn, mấy đứa con trai nhà mình cũng không giúp được gì nhiều, không đỏ mắt ghen tị là đã không tệ rồi, nhất định phải qua lại nhiêu hơn với họ hàng bên ngoại này, nếu không thì người ngoài lại thật sự nghĩ rằng nhà ông Quý khó chống đỡ nổi.

Hơn nữa bây giờ hai nhà thân thiết như vậy, một trái dưa hấu thì tính toán cái gì?

Năm trước và năm nay Mẹ Quý cố găng rất nhiều, có tiên thì như có tự tin, cách nói chuyện và làm việc thay đổi hoàn toàn, không thích tính toán những cái bàng chi mạt tiết*.

*Thứ tâm thường, không quan trọng.

"Vậy được, cảm ơn thím "Tô Tiến Quân cười nói.

"Những loại cỏ này ăn phân bón quá phải nhổ đi, nếu không thì chất dinh dưỡng sẽ bị loại cỏ này hút hết, dưa hấu sẽ không ngọt. Mẹ Quý nói.

"Để con nhổi" Tô Tiến Quân thở hổn hển bắt đầu làm việc, sau đó nhìn chăm chằm vào quả dưa hấu, mơ mộng được ăn dưa hấu.

Năm trước nhà ông Qúy cho vài quả, hương vị thì khỏi phải nói, ăn rất ngon, hậu vị lại ngọt, nếu cho vào nước giếng để ngâm, ăn lạnh sẽ càng ngon hơn!

Lại nói tiếp, Tô Tiến Quân này trước kia tuy rằng lười đến không xương, nhưng người này có ý gì xấu hay không thì khẳng định là không có, cuối cùng cũng là tâm tư thẳng đuột, nghĩ gì thì mẹ Quý liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay.

Hôm nay sau khi Tô Tiến Quân trở về, mẹ Quý lại cho anh hai cân dâu tây đem về, lúc Tô Tiến Quân trở về còn rất vui vẻ.

Mẹ Quý cười lắc đâu, mặc dù là cùng cha cùng mẹ nhưng đừng nói, người anh cả này đúng thật là không thể so với em trai em gái, con trai con gái đã lớn cả rồi.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 156