Khi đi qua thành phố Đại Học, muộn nhất, có thể ve nhà trước buổi trưa, lúc này bởi vì có việc cần làm cho nên đi chậm lại. Tuy rằng chậm, nhưng xem như bọn họ cũng đã làm xong việc. Nói đến cũng do may mắn, thật trùng hợp, lân này cùng người bán cửa hàng, là người quen. Chính là ông cụ khách quen của Quý Kiến Quân, anh thấy ông ấy lấy tiên mua trứng, gà sống hết rồi, không có tiên mua mật ong, liền đem chút mật ong dư lại cho ông, tuy không nhiều lắm, nhưng ông cụ kia cảm thấy chàng trai trẻ đã xuất ngũ này thật tốt.
Hơn nữa hàng của Quý Kiến Quân thật ra không cần phải nói, cho nên ông cụ cơ bản chính là khách quen cố định. Lần trước Quý Kiến Quân bán hàng không đuổi kịp, hối hận không thôi, sau này cũng mặc kệ, mỗi ngày đều tới chợ ngồi xổm đợi một chỗ.
Hôm nay nhìn ông cụ ngồi xổm nên Quý Kiến Quân liền cùng ông hỏi thăm, muốn mua lại cửa hàng này, trực tiếp định giá, cũng đỡ phải làm ông cụ ngồi chờ hoài không phải sao? Hơn nữa còn có cái cửa hàng cố định, cũng không phải như vậy. Ông cụ vừa nghe, liền cười: "Muốn cửa hàng? Có khó gì, mấy người bán hàng xong, cùng tôi đi, tôi mang mấy người đi xem một chỗ."
Quý Kiến Quân vừa nghe có cửa hàng, liên chạy nhanh đem đồ bán hết, anh có bao nhiêu thời gian được một lân đến đây, hơn nữa lần này do việc làm ăn mới đến, mang cũng không nhiều tiền lắm, rất nhanh sẽ hết sạch, ngay sau đó anh hỏi rất nhiều sợ không mua lại nảy sinh oán giận, liền nói đại đến từ một nơi rất xa, tại sao lại không xem nhiêu địa điểm ở đây, lần sau lại đến, còn chờ đến khi nào?
Quý Kiến Quân liên nói, muốn ở thành phố Đại Học này mua cửa hàng, sau này liền đi mua cửa hàng, cửa hàng mỗi ngày đều có.
"Chàng trai trẻ, được rồi, nhanh như vậy có thể ở thành phố Đại Học mua nhà, vậy nhất định đã mang đủ tiền rồi, cửa hàng bên này, nhưng không được thoải mái lam Một dì trên tay đang cầm đây hàng nói.
"Nếu không đủ, cháu lại đến đây mượn di tiên được không?" Quý Kiến Quân liên cười nói.
"Không thành vấn đề, cháu muốn bao nhiêu cứ việc nói, nhưng nếu như mượn di tiền, vậy dì muốn lấy lãi, dì cũng không cần gì khác, sau này đi cửa hàng cháu mở mua đồ, cháu nhớ giảm giá cho tôi hai mươi phần trăm là được. Dì cười nói.
Quý Kiến Quân cũng cười,'Chờ ngày đó khai trương, bất luận đồ vật gì ở cửa hàng, toàn bộ đều giảm giá hai mươi phần trăm, đến lúc đó dì cũng nên chuẩn bị tiền thật kỹ lưỡng, không lại sợ hết hạn."
"Vậy cũng thật sự cần chuẩn bị tiền, ngày mấy khai trương cửa hàng? Ở đâu vậy?" Dì nói. "Chuyện này còn chưa biết, nhưng buổi sáng ngày kia cháu còn đến đây, đến lúc đó lại thông báo cho dì biết." Quý Kiến Quân nói.
Mọi người liền gật đâu đồng ý. Bán hàng xong Quý Kiến Quân liên mang cha Quý đi, lái xe đến nhà bác Cao, dẫn bác ấy lại đây xem cửa hàng mà bác ấy nói, nhưng bác Cao xua tay: Không cần không cân, hai người lái xe đi qua đi, bác tự đi được, cửa hàng kia cách nơi này có vài bước chân..
Bác Cao đi phía trước dẫn đường, quả nhiên cách chợ rất gần, đó là cửa hàng hướng ra đường lớn thập phần không tồi, hướng tây, nhưng mà đóng cửa, cũng không mở. Cha Quy hoi: "Cua hang nay không tệ, địa phương to như vậy, thuê cũng có thể có chút lợi nhuận, như thế nào lại không thuê nữa?”
"Chút tiên ấy đủ gì, vạn nhất nếu như thuê không chất lượng còn tốn nhiều sức, mấy đồng tiền kia, không kiếm cũng thế" Bác Cao xua tay, căn bản không để trong lòng.
Mấy đồng tiền kia trong mắt người bình thường xem như không tệ, nhưng ở trong mắt bác ấy lại không đáng bao nhiêu, muốn lưu lại nên cứ để cửa hàng ở đây.
"Cửa hàng này hai người nhìn xem, nếu như cảm thấy không tệ lắm, hôm nay liền có thể đi qua ký giấy, nếu như không muốn, vậy cũng không sao, bác có thể giúp Kiến Quân hỏi thăm một chút. Bác Cao cười nói. Sau đó liên móc chìa khóa, chìa khóa có không ít, một đống, chọn ra một chìa ở giữa, liên mở cửa hàng.
Cửa hàng này lâu lắm không được sử dụng, tuy rằng vẫn ổn, nhưng bên trong trang trí không tôi.
Cai này vài năm trước bác mua, không lớn lắm, tính cả cân sau, nó cũng khoảng một trăm sáu mươi mét vuông. Bác Cao nói. "Bác Cao, cửa hàng này bác bán bao nhiêu tiền?" Quý Kiến Quân đi một vòng, trong lòng rất vừa ý, lại hỏi.
"Cửa hàng bên thành phố Đại Học kia, chắc chắn trước khi đến đây cháu đã hỏi qua giá cả rồi, hơn nữa cửa hàng này vị trí cũng tốt, có không ít người đến hỏi bác thuê, nhưng bác chưa đồng ý, vì ngại việc nhiêu, cho nên nếu như cháu muốn, bác cũng không có ép giá, cửa hàng này bán cho cháu năm nghìn đồng đi, hơn nữa, cháu còn phải đồng ý với bác, sau này mỗi một kỳ mật ong, đều giữ lại cho bác một ít. Bác Cao nói.
Bên cạnh cha Quý nghe giá này, trong lòng muốn mắng chửi người, ông lão này mở miệng đã đánh đố người khác rồi, năm nghìn đồng kia, có thể mua được một căn phòng ở rôi.
"Kiến Quân, có suy nghĩ lại không?" cha Quý liền hỏi, ông cũng không thể trơ mắt nhìn con trai bị ăn thịt được.
"Năm nghìn đồng bác Cao đưa ra là mức giá hợp lý, không đắt" Quý Kiến Quân lắc đầu nói.
Anh đã có hai căn hộ ở thành phố Đại Học, nên giá nhà ở nơi này anh vẫn có chút hiểu biết. Hai năm trước đây mua phòng ở trong tiểu khu, bây giờ giá tăng nên không ít, cửa hàng này một trăm sáu mươi mét vuông, cũng rất lớn, có sân sau để ở, phía trước này trang hoàng lại một chút, trực tiếp để buôn bán sẽ không thành vấn đề.
"Năm nghìn đồng, con có mang đủ tiền không?" cha Quý đau xót nói.
Ông cả đời này cũng chưa kiếm được nhiều tiên như vậy đâu. "Đủ rồi." Quý Kiến Quân gật đầu, nói với bác Cao: Bác Cao, mật ong nhất định sẽ để dành cho bác, nhưng mà bác đừng nói ra ngoài.
"Tất nhiên rồi." bác Cao cười nói: Thật ra cũng chính vì cháu đó, nếu như là người khác đến mua, với giá năm nghìn đồng kia, bác nhất định sẽ không đồng ý, cháu xem nơi này cách chợ gân như vậy, hiện tại cải cách mở ra, sau này phát triển lên sẽ như thế nào, chàng trai trẻ, cháu nhất định sẽ giàu có."
"Bác Cao bán cửa hàng này, nhưng đã cùng người trong nhà thương lượng chưa?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Không cân, những người đó đều có công việc của chính mình, không thích cửa hàng này của bác lâu rồi, sớm đã muốn bác bán nó. Bác Cao xua tay: "Giấy chứng nhận đã mang đến chưa? Nếu đã mang đến thì cùng bác về nhà một chuyến, đi nào" "Được.
Vì thế, cửa hàng cứ như vậy mà mua vào, vốn thời điểm giữa trưa là xong xuôi, nhưng Quý Kiến Quân đi trước tìm người đến đây trang trí lại cho cửa hàng, bác Cao dẫn anh đi tìm người, vẫn là người quen, giá cả cũng không quá đắt, Quý Kiến Quân trực tiếp đặt cọc tiền, liền đem cửa hàng giao cho bọn họ trang trí.
Anh mang theo cha Quý trở vê. Doc đường ởi, cha Quý nói: "Liệu không ở bên đó nhìn bọn họ làm có được không?”
"Cha, cha cứ yên tâm, đó là bác Cao tìm người, bác ấy là người si dien, nhat dinh se khong tim người để cho bác ấy mất mặt." Quý Kiến Quân nói.
Hơn nữa ngày kia anh lại đi đến đây một chuyến, đến lúc đó liên đi kiểm tra là tốt rồi.
Đến nỗi giấy tờ liên quan đến cửa hàng, hoàn toàn do anh làm tại đây, cũng không cần lo lắng.