Bởi vì bọn họ ve quá bất ngờ, mẹ Quý khi ấy còn đang nói chuyện với mấy chị em về chuyện giá cả ở chợ bây giờ cũng không tốt, buôn bán gì cũng không còn dễ nữa, hôm trước mẹ Quy bán không được bao nhiêu món đã phải đem về, cũng không biết lần sau sẽ bán hết được không.
Đi đi lại lại, phí xăng dâu cũng không ít tiên đâu, mà cũng không biết có thu về được vốn không nữa. Mãi cho đến khi Quý Kiến Quân cùng cha Quý trở vê, mẹ Quý lúc này mới có thể yên tâm, chờ đến khi đi vào trong nhà, bà lúc này mới hỏi: "Sao rồi, có nhìn được cửa hàng nào chưa?" "Được rồi, nhưng giá tiền khá cao. Cha Quý nhíu mày nói. "Bao nhiêu tiên?" Mẹ Quý hỏi. "Năm nghìn đồng." Cha Quý nói. Mẹ Quý mở to mắt, hỏi lại: "Năm nghìn đồng? Cửa hàng nào mà đắt vậy?"
Bà biết cửa hàng ở thị trấn đại học tất nhiên sẽ rất đắt tiền, nhưng đắt tiên như vậy, bốn ngàn đồng của anh làm sao mà đủ? Lúc trước Kiến Văn đã mua một căn nhà ở Giang thị, nếu bán đi thì được bao nhiêu tiên? Một cái cửa hàng so với một căn nhà của Kiến Văn còn muốn đắt hơn.
"Mẹ, cửa hàng đó cũng khoảng chừng một trăm sáu mươi đồng, cũng không đắt lắm." Quý Kiến Quân không biết làm sao nói.
"Năm nghìn đồng mà con còn cho không đắt? Con cho rằng tiền của con đều là do gió to quạt tới hay sao, mà con đã mặc cả giá với người bán chưa?” Mẹ Quý hỏi không ngừng.
Quý Kiến Quân mỉm cười, nói: "Mẹ, tại mẹ chưa nhìn thấy cửa hàng đó, nó rất gân với chợ, giá cả như vậy là rất tốt rồi, hơn nữa sau này chắc chăn không còn là cái giá năm nghìn nữa đâu. Con đã theo dõi chợ ở đó, chắc chắn có thể phát triển được."
Mẹ Quý vẫn là tiếc tiên không thôi, dù sao cũng là năm nghìn đồng, số tiền đó cũng không phải nhỏ, cho dù ở năm trước bà đã kiếm được tiên nhưng bà vẫn hiểu được, năm nghìn đồng vẫn rất là đắt.
Người bình thường cũng không ai dành dụm được một số tiền nhiều như vậy cả, vậy mà bây giờ lại đổ hết tiên bạc vào một cái cửa hàng, chẳng lẽ cửa hàng này làm bằng vàng hay sao?
Quý Kiến Quân nhìn thấy mẹ mình đau khổ vì phải tiêu nhiêu tiền như vậy, cũng chỉ có thể nhìn vợ mình câu cứu, chỉ có vợ anh nói mẹ mới có thể tin.
Tô Đan Hồng mỉm cười đi đến gần mẹ Quý nói: "Mẹ à, mẹ cũng đừng lo lăng quá, cửa hàng mà Kiến Quân mua là một nơi có địa hình rất tốt, chắc chắn có thể kiếm được tiền."
Mẹ Quý nghe vậy liên vội hỏi: "Thật sự là không lỗ vốn sao? Đây chính là tiên mồ hôi nước mắt của hai đứa con."
"Dạ sẽ không lỗ vốn đâu ạ." Tô Đan Hồng gật đầu nói.
Từ trước đến nay, mua được cửa hàng ở gần chợ đều chỉ kiếm được nhiều tiên chứ chưa từng có lỗ bao giờ, trừ khi chợ ấy không còn được hoạt động nữa, nhưng cô tin vào ánh mắt của Kiến Quân, cô tin chỉ cần anh nói chỗ đó tốt vậy thì chắc chắn sẽ tốt.
"Vậy là được rồi." Quả nhiên mẹ Quy đã yên tâm hơn.
"Mẹ, từ giờ mỗi ngày con đều sẽ lái xe đến thị trấn đại học, tiền chắc chắn sẽ kiếm lại được nhanh thôi." Quý Kiến Quân nói. Về chuyện này thì cha mẹ Quý đều không quan tâm, chỉ cân giúp được gì thì hai ông ba đều sẽ giúp, còn những chuyện khác ông bà đều sẽ không can thiệp vào.
"Vợ à, ngày mai em đến nhà chị Hà nói với chị ấy trước đi, anh và cha sẽ lại đi đến chỗ kia một chuyến nữa, đến lúc đó phải chắc chắn chị ấy đã đồng ý mới được.' Quý Kiến Quân nói.
"Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu đáp.
Sau đó bắt đầu làm cơm chiều, bận rộn cả một ngày, dù sao cũng phải tẩm bổ bản thân một chút.
Nấu một nồi canh xương, thịt lợn xào ớt xanh, trứng chiên và một ít rau sống. Quý Kiến Quân cảm thấy rất vừa lòng với bữa tối ngày hôm nay. "Vợ à, thật ra còn một chỗ khác gần sát cửa hàng của chúng ta, nhìn cũng không tệ." Quý Kiến Quân sau khi ăn no nói.
Anh có muốn mua luôn không?" Tô Đan Hồng nghe vậy đã biết anh đang muốn cái gì, cô cười nói.
"Cửa hàng ấy chúng ta cũng có thể mua luôn, nhưng trong nhà chúng ta không còn bao nhiêu tiền." Quý Kiến Quân nói.
Lần này bỏ ra tận năm nghìn đồng, chi phí trang trí, sửa chữa lại tiệm tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn tốn một ít tiên.
"Vậy cửa hàng kia bao nhiêu tiên?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Cửa hàng ấy cũng không lớn lắm, nhưng mà nếu gộp cả hai cửa hàng thành một thì chắc chắn không nhỏ, nó gần giống như cửa hàng bách hóa mà em từng thấy vậy. Quý Kiến Quân nói.
Anh là đang muốn mở siêu thị luôn sao?" Tô Đan Hồng nhíu mi nhìn anh.
"Cũng giống như vậy." Quý Kiến Quân cười cười.
"Vậy thì anh cần phải mua một mảnh đất lớn, muốn mở một bách hóa thì cân không ít đất đâu." Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân gật dầu: “Chuyện này tạm thời tính sau đi.'
Bọn họ cũng không thể một lân làm hết những chuyện như vậy được, những chuyện như thế này, thật sự không thể gấp gáp, dù có gấp cũng vô dụng vì trong tay bọn họ cũng không còn dư bao nhiêu tiền.
Nhưng cũng may, trên núi vẫn đang có từng đợt thu hoạch không ngừng, ông Tần cũng đã đến giải quyết những hóa đơn còn nợ, lại có thêm mấy trăm đồng. Tô Tiến Đảng cũng đưa trước sáu trăm đồng còn lại một nửa sẽ tính sau. Tô Đan Hồng tính toán chắc cũng phải đến cuối năm nay.
Bây giờ anh hai của cô vô cùng chăm chỉ, chị dâu thứ Tô cũng làm ăn rất giỏi, trời thương cho được một ít của cải, hai vợ chồng cũng sống rất tiết kiệm, cả hai cũng không phải là người thích nợ tiền ai, nên vẫn đang cố gắng trả hết nợ ở chỗ cô.
Tuy nhiên, với những khoản thu nhập này cũng không đủ để có thể mua những thứ mà hai vợ chồng cô đang tính toán. Việc này Tô Đan Hồng tạm thời không quan tâm nữa, cứ để anh giải quyết nó trước.
Ngày hôm sau, Quý Kiến Quân có việc bận nên phải lên núi, anh dẫn Nhân Nhân đi cùng, còn cô và Tề Tê đi đến thị trấn để tìm chị Hà.
"Đan Hồng.' Nhìn thấy cô đến đây, chị ấy đã vội vàng chào đón.
"Chị Hà, chị có thể thu xếp lại một chút, Kiến Quân đã mua xong cửa hàng, ngày mốt là có thể đi sang đó, cho nên có thể sẽ phải nhờ đến chị sang đó dọn dẹp lại một chút. Tô Đan Hồng nói.
"Nhanh như vậy sao? Chị Hà kinh ngạc hỏi.
Vì chị ấy nghĩ chắc cũng mất một khoảng thời gian.
"Vậy chị có đang bận gì không ạ?" Tô Đan Hồng cười hỏi. Đương nhiên là phải nhanh rồi, gà trên núi giờ cũng không còn nhỏ, đẻ không ít trứng, chỉ để lại một ít dùng còn bao nhiêu đều đem di bán. Chỉ dựa vào mỗi cửa hàng trên thị trấn của anh hai cô thôi, còn có cửa hàng của ông Tần nữa, thỉnh thoảng còn có những tiểu thương cũng sẽ đến đó mua một ít, tuy không nhiều nhưng tổng lại cũng không thua kém những cửa hàng khác.
Không có, chị sẽ sang đó thu dọn lại một chút, em nói với Kiến Quân đến đây đón chị một chút, chị sẽ đi cùng mọi người. Chị Hà vội vàng nói.
"Chị đã nói qua với anh cả Tôn chưa vậy ạ? Nếu không tối nay chị nói với anh ấy một tiếng, để cho anh ấy cũng bớt lo lắng, cửa hàng ở chỗ em có phụ cấp tiên ăn, một tháng mười bảy đồng, số tiền trả cũng không chênh lệch mấy với những cửa hàng trên trấn ở những chổ khác.
Lúc trước chuyện cửa hàng còn chưa giải quyết xong, hiện tại cửa hàng đã chuẩn bị bước vào hoạt động, chị ấy nghĩ cũng phải nên nói với chồng mình, tránh cho chồng mình lo lăng, với lại tiên lương một tháng hai vợ chồng được trả tới bảy mươi đồng, sống tiên này đối với hai vợ chồng chị ấy là không hề ít. Được, đêm nay chị sẽ nói với anh ấy, ngày mai để anh ấy nộp đơn từ chức, ngày mốt sẽ cùng chị đi đến thị trấn đại học!" Chị Hà nói, cũng không nói nhiều lời mà đồng ý với cô.
"Vậy thì làm phiền chị rồi." Tô Đan hồng cười cười.
"Gì mà phiền chứ? Chị còn phải biết ơn Đan Hồng em, em không biết đâu, hiện tại ở nhà xưởng trên núi kia đang muốn sa thải không ít nhân viên.” Chị Hà lắc đầu thở dài.
Tô Đan Hồng gật đầu, nói: "Hiện tại những nhà xưởng của nhà nước đều đã được thay thế bởi những nhà tư nhân, chắc chắn sau này sẽ còn khó khăn hơn, nhưng mà cửa tiệm ở con đường trên thị trấn của tụi em, sau này có lẽ sẽ buôn bán khá hơn.
Hai người nói chuyện một hồi, Tô Đan Hồng lúc này mới đẩy Te Tê rời đi, hai mẹ con đi đến cửa hàng của Chân Miêu Hồng xem thử, không ngờ Chân Miêu hông vậy mà đang ở đây.