trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 159

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

"Chị Hồng, chị đang ở đây sao?" Tô Đan Hồng cười nói: "Nếu biết rằng chị ở đây, em đã mang một ít đồ mà em đã thuê đem đến đây rồi.

Chân Miêu Hồng cũng không nghĩ tới hôm nay cô lại đến đây, cô ấy mỉm cười chào đón mẹ con của cô vào bên trong, nói: "Chị cũng mới vừa trở vê vào ngày hôm qua, còn đang định dọn dẹp lại một chút rồi đi gặp Nhân Nhân, thuận tiện hái một ít dâu tây vê ăn, chị nghe Tiểu Thúy nói, lần trước em mang dâu tây đến cho chị, dâu tây ăn rất ngon, chị ăn còn chưa thấy đã.

"Vậy sao? Mà chị có vội làm gì không, nếu không vội thì trưa nay cùng em về nhà ăn cơm, em sẽ nhờ Kiến Quân hái một ít cho chị." Tô Đan Hồng cười nói. "Cảm ơn em nhiều nha, hôm nay chị cũng chỉ có một mình nên cũng lười làm cơm. Chân Miêu Hồng nói.

Đem cửa hàng giao cho Tiểu Thúy quản lý, Chân Miêu Hồng cùng Tô Đan Hồng trở về thôn, trên đường ởi, bọn họ nói chuyện về nhau về việc lên thị trấn buôn bán.

Tô Đan Hồng cười nói: "Kiến Quan nha em nhan thau ngon núi ở bên cạnh của bác cả anh ấy.

"Chính là ngọn núi mà lần trước em từng chỉ cho chị thấy đó hả? Ngọn núi đó chị thấy trông không tốt lắm, cây ăn quả có phát triển được ở nơi đó không?” Chân Miêu Hồng hỏi. Cô ấy đã từng đến đó, và Tô Đan hồng cũng từng giới thiệu qua, lúc đó cô ấy đã nói đất ở nơi này không tốt.

Tuy rằng Chân Miêu hồng không trồng trọt, nhưng kiến thức về làm nông cô ấy vẫn biết. "Vì không thể trồng nó, cho nên mới nhờ đến Kiến Quân đó ạ. Tô Đan Hồng nói.

Chân Miêu Hồng nhíu mày, hỏi: "Sao Kiến Quân lại đồng ý vậy? Cho dù có là bác cả đi nữa, nếu đất ở núi đó không tốt, vậy thì cũng không nên tiếp nhận công việc đó, đúng không?" Tuy chưa nói đến sẽ nhận được bao nhiêu tiên, nhưng điều cần thiết ở đây chính là đất nơi đó.

"Có lẽ nơi đó mà rơi vào trong tay người khác, thì có thể cây ăn quả sẽ khó lòng mà phát triển. Nhưng đã ở trong tay của Kiến Quân nhà em thì không thể nào mà không phát triển" Tô Đan Hồng cười nói.

Chân Miêu Hồng vẫn cảm thấy không đồng ý, chuyện của cái nui kia van de quan trong cua nó nằm ở mảnh đất chứ không phải là sự quản lý.

Nhưng mà em cũng mặc kệ, không quan tâm, dù sao cây ăn quả ở chỗ đó cũng đã xây gần hết, giờ thì đang xây chuồng gà, em cũng đang có dự định sẽ nuôi thêm gà.

"Còn muốn nuôi nữa sao? Nhưng rồi em sẽ bán ở đâu?" Chân Miêu Hồng hỏi.

Cô ấy đã từng đến thăm nhà của Tô Đan Hồng nên biết ở nơi đó đã có một chuồng gà, nuôi vài trăm con, cô ấy còn nghe nói khi mùa đông gân tới ở nơi đó đã bắt đầu xây dựng lại chuồng gà, và nuôi thêm một lứa nữa, mà lứa này cũng không ít.

Chỉ dựa vào mỗi cái cửa hàng ở trên thị trấn của Tô Tiến Đảng, nhưng lượng tiêu thụ cũng không thể nhiều như vậy, hơn nữa gà trên núi này năng lực đẻ cực kì cao, cô ấy cũng nghe nói qua bởi vì thức ăn của tụi nó được trộn rất đặc biệt, khiến cho tụi nó có thể mau đẻ. Một số gà mái đang phát triển, một ngày còn đẻ ra hai trứng.

Nhưng nhiều trứng gà như vậy, vậy thì bán ở đâu?

"Cho nên Kiến Quân hôm qua mới đến thị trấn đại học để mua một cửa hàng. Hôm nay em đi tìm chị Hà, nhờ chị ấy và anh Tôn có thể đến dọn dẹp nơi đó một chút, khi nào chị đến thị trấn đại học em sẽ dẫn chị đi xem cửa hàng của em." Tô Đan Hồng cười nói.

Chân Miêu Hồng nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu được, nhất thời cũng cười nói: "Hai vợ chồng em giỏi đó, đúng là làm những chuyện thần không biết quỷ không hay, như vậy mà đã có thể chạy đến chỗ thị trấn đại học mua một cửa hàng rồi." Nhưng mà chúng em làm sao so được với chị Hồng?" Tô Đan Hồng cười nói."

Chân Miêu Hồng cũng bật cười, mấy năm nay cửa hàng của cô ấy thật sự là buôn bán có lời không ít, có thể nói, tiền mà cô ay kiếm được so với tiền lương của chồng cô ấy, thì đã cao gấp chục lần.

"Đan Hồng, chị có tin này muốn nói với em. Tỉnh của chúng ta ở sắp tới đây sẽ phát triển, tiền trong nhà của em và Kiến Quân có dư, vậy thì cứ mua thẳng để có thể mua bán lâu dài, cũng không phải thuê của người khác sẽ có nhiều phiên phức. Đừng nói, lỡ như sau ba tháng tiền nhà lại tăng lên chẳng phải là rất phiên sao." Chân Miêu Hồng nói.

"Dạ em cũng đã mua cửa hàng ay rồi ạ.

"Vậy là tốt rồi." Chân Miêu Hồng cũng không hỏi cô là mua bao nhiêu tiên, và những vấn đề linh tỉnh khác. Dù sao cửa hàng ở bên phía trấn đại học, cửa hàng nhỏ nhất cũng phải bốn ngàn đồng, lớn hơn một chút thì là năm đồng, cô ấy biết rất rõ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi về đến tận nhà.

"Tay của em thật khéo những chậu hoa cúc mà em trồng trông đẹp quá. Vừa đi vào nhà, Chân Miêu Hồng đã nhìn thấy những chậu hoa cúc đặt ở trông sân, dù là trông ngẫu nhiên nhưng hoa cúc ở đây mọc rất tốt, chỉ cân liếc mắt nhìn qua một cái, đã có thể thấy sức sống trong từng chậu hoa cúc ở nơi này nhiều như thế nào. Tô Đan Hồng cười nói: "Nếu chị thích thì em tặng chị hai chậu, chị hãy đem vê chăm sóc tốt là được. Trước tết trung thu sẽ nở ra hoa cho chị.

'Vậy thì chị không khách khí đó nha, chị lấy hai chậu này." Mặc dù Chân Miêu Hồng biết rõ hoa cúc này do cô nuôi để bán lấy tiên , nhưng chỉ có điều cô ấy cũng biết rõ vốn tích lũy của hai vợ chồng.

Những cái khác thì cô ấy không nói đến, chỉ nói đến mấy căn nhà của hai vợ chồng này mua thôi, hiện tại giá cả đã tăng lên không ít, ba ngôi nhà cộng lên thôi đã có thể vượt qua mười ngàn. Hiện tại cũng không có nhiều nhà nào có được mười nghìn. Và còn những cửa hiệu nằm ở mặt tiên đường, vân vân... Cho dù Chân Miêu Hồng không thể biết chính xác, nhưng có thể thấy hai vợ chông của Đan Hồng cũng sống khá tiết kiệm, cho nên tiên tiết kiệm sẽ không hề ít.

Vì thế, cô ấy cũng không khách khí gì với Tô Đan Hồng, hai chậu hoa cúc này thật sự rất hợp mắt của cô ta. Trong mười mấy chậu hoa cúc vậy mà cô ta lại chỉ vừa ý mỗi hai chậu này.

Tô Đan Hồng mỉm cười, đi thay ta cho Tê Tề, xong lại cho con b.ú sữa, Te Tê thong thả nằm ở trên giường tự chơi một mình. Hiện tại xem ra em cũng đã hạnh phúc, đẻ hẳn ra hai đứa con trai, để cho nhà mẹ đẻ của em cũng nở mày nở mặt." Chân Miêu Hồng cười nói.

"Em còn muốn sinh thêm một bé gái." Tô Đan Hồng nói.

"Cái gì, em còn muốn một bé gái nữa hả?" Chân Miêu Hồng như không tin mà hỏi lại: "Tiên phạt không nhẹ đâu, sinh con thứ ba thì phạt gấp mười lần sinh con thứ hai đó.

"Em biết chứ, nhưng mà cũng không sao, tiên kiếm ra cũng chỉ để tiêu dùng thôi." Tô Đan Hồng bình thản nói. Khi sinh Tê Te cô đã đóng tiền phạt là bốn trăm đồng, nếu như hiện tại cô lại muốn sinh thêm đứa thứ ba, vậy phải nộp phạt là bốn nghìn đồng.

Hơn nữa, điều này còn phải dựa vào việc hai vợ chồng đều không đươc làm việc trong đơn vị, nếu làm việc trong đơn vị mà sinh thêm con thứ hai, thì đừng nghĩ đến chuyện sẽ được làm việc tiếp ở vị trí này.

Mặc dù hiện tại gia sản của Chân Miêu Hồng không hề nhỏ, nhưng khi nghe lời của cô nói không hề coi trọng tiên bạc như vậy, khiến cho cô ấy cũng có chút khâm phục.

Bốn nghìn đồng, cho dù giá nhà hien tai dang tang lai,nhung mà, với số tiền đó có thể mua một căn nhà đầy đủ thiết bị.

Vậy mà lại đem toàn bộ tiền đóng vào tiền phạt, nếu mà là cô ấy, chắc chắn sẽ rất đau lòng.

"Chị Hồng chị qua đây phụ giúp em đi, bữa trưa nay em muốn nấu vài món ăn." Tô Đan Hồng nhìn thấy Te Te đã đi ngủ, biết cậu nhóc cũng sẽ không thức dậy sớm. Nên cô và chị Hồng liền đi đến phòng bếp.

Hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, không bao lâu, Quý Kiến Quân đã bế Nhân Nhân quay trở vê. "Aizz, Nhân Nhân về rôi, con có nhớ mẹ nuôi không?” Chân Miêu Hồng bế Nhân Nhân, cười nói

"Mẹ nuôi, con còn nhớ al Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu nói: "Con có hái dâu tây đem vê, mẹ nuôi ăn không ạ?”

"Ăn chứ, mẹ nuôi cảm ơn Nhân Nhân nhé." Chân Miêu Hồng bế Nhân Nhân mà không muốn buông, cô ấy thật sự rất thích đứa con nuôi này, lớn lên khỏe mạnh lại kháu khỉnh, thanh âm mỗi khi gọi mẹ nuôi nghe rất đáng yêu.

"Mẹ nuôi, mẹ để con xuống dưới một chút, để con đi rửa dâu tây." Nhân Nhân nói. "Được.' Chân Miêu Hồng lúc này mới đặt đứa bé xuống.

Nhân Nhân đi đến nhờ mẹ mình lấy giùm cái mâm nhỏ, sau đó đổ dâu tây ra rồi đem đi rửa, một trái dâu tây, rửa thật sạch sẽ, sau đó mới mang trở về. "Cảm ơn Nhân Nhân" Chân Miêu Hồng cười nói.

Trái này, ăn trái này, trái này ăn rất ngọt đó ạ. Nhân Nhân chỉ vào trái dâu tay cho cô ấy nhìn, nói.

"ỪỨm, đúng là rất ngọt!" Chân Miêu Hồng mỉm cười nói.

Nhân Nhân cũng mỉm cười hỏi: "Mẹ nuôi đã nhìn thấy em trai của con chưa ạ?”

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 159