"Mẹ nuôi đã nhìn thấy rồi, Tê Tề cũng rất ngoan, em ấy đang ngủ ở trong phòng." Chân Miêu Hồng cười nói.
"Dạ, em ấy bây giờ vẫn còn nhỏ cho nên rất thích ngủ, sau này em ấy lớn lên, sẽ không còn như vậy nữa. Nhân Nhân nói.
Thằng bé là đang giải thích với cô ấy vì sao em trai lại không ra đây đón khách.
Chân Miêu Hồng biết thằng bé còn nhỏ, nhưng không ngờ lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đây cũng cho thấy thằng bé rất thông minh và nhạy bén, khiến cho cô ấy cũng có cái nhìn khác.
"Đan Hồng, là em dạy thằng bé sao?"Chân Miêu Hồng cũng có hai đứa con, một trai một gái, cô ấy cũng có dạy dỗ hai đứa con của mình nhưng vẫn rất kinh ngạc trước sự dạy dỗ con của Tô Đan Hồng.
"Em cũng có dạy cái gì đâu, đều là do cha thăng bé dạy dỗ." Tô Đan Hồng mỉm cười.
Nhưng con trai nuôi của cô ấy tuy không thua kém bao nhiêu tuổi của con cô ấy, vậy mà thằng bé này lại thông minh hơn. "Con còn có thể tự học nữa, còn đọc Tam Tự kinh, và con còn có thể vẽ!" Nhân Nhân nói.
"Giỏi như vậy sao?" Chân Miêu Hồng nói.
Nhân Nhân liền đọc hai câu cho cô ấy nghe, tuy không nhiều lắm nhưng chỉ hai câu đầu đã biết là cậu nhóc đọc Tam Tự kinh, thật sự là rất giỏi.
Những đứa trẻ bình thường trong giai đoạn một tuổi rưỡi như thế này, thì ngay cả nói còn chưa có thể nói chuyện rõ ràng. Mà con nuôi của cô ấy lại có thể nói như đứa trẻ ba bốn tuổi, không chỉ thế, còn nhớ mà đọc Tam Tự kinh nữa chứi "Nhân Nhân bây giờ đã biết đọc rồi, vậy thì em phải gửi cho nó đi học sớm." Chân Miêu Hồng nhìn Tô Đan Hồng nói.
"Bây giờ nó còn nhỏ lắm chị, em sẽ gửi khi thăng bé lớn hơn một chút, dù sao cũng phải để cho thằng bé thoải mái vài năm trước khi bước vào con đường sách vở." Tô Đan Hồng cười nói. Thằng bé hiện tại mỗi ngày đều lên núi, ở trong vườn trái cây chơi đùa, chơi vô cùng vui vẻ, buổi tối thì ngủ say như heo con, dù sao vẫn còn đang trong tuổi không có lo lắng chuyện gì. Cho dù đứa nhỏ này có thông minh đến đâu, Tô Đan Hồng cũng không có ý định ràng buộc con mình quá nhiêu, những gì cần học thì phải học, còn những mặt khác thì cứ để nó tự khám phá, dù sao cô và Quý Kiến Quân cũng sẽ tham dự vào cuộc đời của con mình quá nhiều, dù cho nó có lớn đến như thế nào cũng vậy.
Trời sinh tính cách của những đứa nhỏ đều là phải cho nó tự trưởng thành, cô và Quý Kiến Quân cũng không có ý định áp đặt nó làm gì.
Quý Kiến Quân đang đốn củi ở sân sau, anh luôn làm những công việc này, anh không để Tô Đan Hồng động tay vào những công việc nặng. Hôm nay bởi vì Chân Miêu Hồng đến chơi, cho nên cô nấu nhiều hơn hai món. Một dĩa trứng gà xào măng tây, tuy là món ăn thanh đạm nhưng trông rất ngon miệng, còn có cá bắt được dưới sông cô đem đi hấp, còn rót cho mỗi người một chén nước chấm, tự mình gỡ cá và chấm vào nước chấm, khi ăn sẽ thấy vô cùng ngon.
Ngoài ra còn có sườn heo hầm trứng, một ít rau trộn, cùng với một nồi canh rong biển nấu với tôm khô, bữa ăn vô cùng thịnh soạn.
"Đừng làm nhiêu món quá. Chân Miêu Hồng vội vàng nói. Da, ngày thường nhà em cũng nấu vài món giống vậy, không nhiều đâu chị." Tô Đan Hồng nói.
"Chị Hồng có muốn uống hai ly không?" Quý Kiến Quân cười hỏi.
"Nhiêu đồ ăn ngon như vậy, không uống vài ly làm sao được.' Chị Hồng cũng cởi mở Cười nói.
Quý Kiến Quân đi vào bên trong lấy ra một chai rượu.
" Vẫn là rượu mao đài à? Đây là một loại rượu ngon đó nha, một chai có giá mấy chục nghìn, đúng không?" Chị Hồng vừa thấy đã cười nói.
Rượu mao đài sau này cũng vẫn còn ngon giống như xưa, Quý Kiến Quân đã mua chai này ở chỗ thị trấn đại học, anh mua hai chai, một chai cho cha Quý, một chai để cho bản thân khi nhàn rỗi liền lấy ra uống một hai ly. Lúc trước cũng chỉ dám uống loại rượu không tốt, nhưng bây giờ kinh tế trong nhà anh đã tốt lên nhiều rôi, cho nên anh mua rượu mao đài vê để dành uống. Tô Đan Hồng không uống, hiện tại cô còn phải cho con trai uống sữa của mình, nên không thể uống.
Quý Kiến Quân và Chân Miêu Hồng cũng không đắn đo gì mà cùng nhau uống, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện về công việc dạo gân đây phát triển ra sao.
Những nơi khác thì chị không biết, nhưng trong tỉnh chúng ta thì chị thấy đã phát triển hơn nhiều. Ở chỗ chị giao thông cũng đã tốt hơn, khoảng cách với biển cũng không còn là rất xa, sau này, chúng ta đã có thể lái xe đi đến biển dễ dàng hơn." Chị Hồng nói.
"Em cũng nghe nói, phần lớn đường bộ đã được sửa chữa lại." Quý Kiến Quân nói.
"Không chỉ sữa chữa lại, em ở thị trấn đại học kia và Giang Thị cứ nhìn xem, bây giờ cửa hiệu năm ở mặt tiên đường mọc ra thêm biết bao nhiêu? Trước kia có những món đồ đều phải đi đến phía nam Thượng Hải mới có thể mua được, hiện tại ở chỗ này của chúng ta cũng đã có thể mua, vậy mới nói, vẫn là đổi mới và hạn chế cấm vận mới tốt hơn!" Chị Hồng nói.
Quý Kiến Quân cũng thấy khá đúng.
Lúc này chỉ mới qua vài năm, nhưng xã hội đã dần thay đổi, trước kia cái gì cũng nghiêm chỉnh nghe lời, chuyện gì cũng kiểm soát, hiện tại đã không còn kiểm soát người dân, chỉ cân không làm chuyện phạm pháp và không làm ra những chuyện quá đáng là được.
Kinh tế đã phát triển hơn, mọi người bây giờ cũng không còn thiếu thốn như trước.
" Nhưng ở bên này có mấy nhà máy sắp chuẩn bị ngừng hoạt động." Tô Đan Hồng nói.
Những thứ do nhà máy làm ra này nọ, cũng đã không còn phù hợp thời đại nữa rồi, chuyện ngừng hoạt động cũng không phải sớm muộn gì, đừng nói chỉ nhà xưởng, mấy cái cửa hàng bách hóa trên thị trấn chỗ chị, xem ra, cũng muốn gân đóng cửa." Chị Hồng nói.
"Nếu đóng cửa, vậy chị Hà cũng đâu thể làm ở đó được nữa." Tô Đan Hồng nói.
"Nói đến cửa hàng bách hóa, hai đứa có ý kiến gì không?" Chị Hồng hỏi.
Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân nhìn nhau một cái: "Y của chị là?
"Không dối gạt hai đứa, chị đối với chuyện của cửa hàng bách hóa lại có ý tưởng, chị suy nghĩ, nếu như chị đem cửa hàng bách hóa này phát triển lên thì sẽ như thế nào?" Chị Hồng nhìn cả hai nói.
"Nếu có thể làm được vậy thì cũng không tệ, em ở thị trấn đại học cũng có nhìn thấy không ít những thứ mới lạ, ở bên này đều chưa có." Quý Kiến Quân nói. "Em ở bên đó cũng có cửa hàng, cũng thuê người, đến lúc đó cho người ta học lái xe, em cũng không cần phải chạy đi chạy về nữa. Khi nào cần đi lấy hàng cứ cho người đó thay em đi nhập hàng là được." Chị Hồng nói: "Hai đứa thấy sao? Nếu hai đứa vẫn còn lo lắng, vậy thì hai đứa chỉ cần góp vốn thôi, sửa chữa và thuê người cứ giao cho chị là được. Sau này chỉ cần phụ trách nhập hàng, sắp những gian hàng ở những chỗ người ta có thể nhìn thấy trong bách hóa là được, chị cũng không có thời gian để lo đến chuyện này."
Quý Kiến Quân liền cụng với cô ấy một ly, nói: "Chi phí để góp vốn là bao nhiêu tiên vậy chị? "Cũng không cần nhiều, hai đứa góp một ngàn đồng, chị chia cho hai đứa ba mươi phần trăm cổ phần, cho con nuôi hai mươi phần trăm cổ phần, tổng cộng là năm mươi phần trăm cổ phần." Chị Hồng vô cùng thoải mái nói. "Cái này thì không thể được." Quý Kiến Quân nghe vậy liền lắc đầu.
Anh hiện tại cũng biết, cửa hàng bách hóa kia lớn như vậy, chỉ với một ngàn đồng của anh cũng không thể mua được một nửa cửa hàng bách hóa. Bây giờ lại có thể nhận được năm mươi phần trăm cổ phần, như vậy là không được.
"Hai mươi phần trăm cổ phần này, là chị cho con nuôi của chị, sau này chị còn trông đợi thăng bé hiếu kính với chị nữa” Chị Hồng nói.
"Hiếu thảo với mẹ nuôi đó là việc thằng bé phải nên làm, nhưng không thể lấy lý do như vậy mà để thằng bé ngang nhiên có được cổ phần của mẹ nuôi." Tô Đan hồng cười nói. "Chuyện này chị Hông để vợ chồng em suy nghĩ lại một chút, mấy ngày sau em sẽ cho chị câu trả lời. Quý Kiến Quân nói với cô ấy.
"Được.' Chị Hồng gật đầu, dù sao đó cũng là chuyện lớn, không thể nào có thể đồng ý ngay được. Bữa cơm trưa này khách rất hài lòng mà chủ nhà cũng vừa ý, sau khi ăn xong, chị Hồng đến phòng khách nghỉ ngơi, Tô Đan Hồng rót cho cô ấy một ly nước, rồi sau đó quay trở về phòng. Quý Kiến Quân cũng uống khá nhiều, Tô Đan Hồng tức giận nói: "Sao anh với chị Hồng lại uống nhiều như vậy để làm gì?" Một chai rượu mao đài, bây giờ đã vơi đi hơn phân nửa.
"Còn không phải do vợ anh làm đồ ăn ngon quá sao!" Mặt của Quý Kiến Quân đỏ bừng, anh mỉm cười nhìn vợ mình nói.
"Deo miệng.Tô Đan Hồng tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, giúp anh uống ít nước rồi để cho anh nằm xuống nghỉ ngơi.