trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 161

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chị Hồng vốn dĩ không định ngủ lại, nhưng cô ấy vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ ap đến, nên ngủ một giấc hơn một tiếng

đồng hồ.

Tô Đan Hồng rót cho cô ấy một ly nước, đem vào trong phòng, cười nói: "Lần sau chị cũng đừng đi theo Kiến Quân. Anh ấy là một tên nam nhân thích uống rượu.

Chị Hồng nói: "Chị và chồng của chị cũng thường hay uống quá chén, lần sau chị có tới sẽ mang cho em một chai rượu ngoại nhập, bảo đảm em sẽ rất thích!" Gần cuối câu, chị Hồng nói nhỏ lại.

Hiện tại tuy nói rằng đã muốn đổi mới, hạn chế cấm vận, nhưng đối với chủ đề nhập khẩu những hàng hóa về nước vẫn là chủ đề mẫn cảm.

Tô Đan hồng cười cười.

Để cho cô ấy đi đánh răng, rửa mặt, chờ cho chị Hồng chuẩn bị xong hết, cô mới dẫn cô ấy cùng Nhất Nhất và Te Te đi đến vườn trái cây

"Vườn trái cây của nhà em, chị càng nhìn lại càng thích. Chị Hồng nói. Nhìn những cây ăn quả tất cả đều xanh um tươi tốt, còn có những cây ăn quả đang phát triển, quả chưa ra nhưng hoa đã nở rộ, nhìn đã biết sẽ có một mùa thu hoạch tốt đẹp.

"Tháng sau anh đào đã có thể ăn, tháng sau chị lại đến đây, em sẽ cho người hái cho chị. Tô Đan Hồng nói.

"Trái anh đào ăn rất ngon, trong nhà của chị ai cũng thích ăn, cho nên chị lại không thể từ chối em được nữa rồi" Chị Hồng tươi cười nói.

“Chị khách sáo làm gì không biết, ở ngọn núi bên cạnh, Kiến Quân nhà em còn trông không ít đâu, một nửa khu đất trên đó đã trông anh đào rồi, qua một năm sẽ nhanh chóng phát triển lên." "Ánh mắt của Kiến Quân nhà em thật tốt, còn biết trông nhiều loại anh đào như vậy.' Chị Hồng nói: "À mà đúng rồi, trên núi này còn mật ong không em? Lân trước em cho chị mấy bình, chồng của chị đã đem đi tặng cho mấy chú bác trong nhà, mấy vị lớn tuổi trong nhà dùng xong còn đến làm ồn ào nói mật ong này rất ngon, còn muốn nữa.

“Dạ còn một ít, chị đợi một chút lát nữa em sẽ đi qua đó lấy cho chị, mà chị cũng có thể uống, chị cứ uống thử một tháng rồi xem mật ong nhà em tốt như thế nào." Tô Đan Hồng nhướn mi nói.

"Thật sự tốt vậy sao?" Chị Hồng vẫn còn nghi ngờ nói.

Tô Đan Hồng chỉ cười cười.

Mật ong của nhà cô là loại mật ong ngon, còn rất tốt. Trong thôn này có ông chú thuộc họ hàng xa, cũng là người của gia tộc họ Quý, tuy răng cấp bậc quen biết có chút xa, nhưng dù sao bọn họ vấn là cùng tổ tiên. Trước kia ông cụ ấy hay ho khan, sau đó cháu trai của ông cụ cứ đến đây mua mật ong về pha nước chanh cho ông cụ uống, vậy mà bớt ho hơn nhiều. Lúc sau, tin này lan truyền khắp thôn, có người tin, có người không tin. Nhưng đã không tin thì thôi, vậy mà lại đi đến mua một ít vê nhà dùng thử, mỗi khi không có công việc lại nấu uống, lúc này mới cảm thấy mật ong thật sự rất tốt. Nhưng giá của mật ong cũng không hề rẻ. Trong thôn này cũng không có bao nhiêu người mua, chủ yếu là những người ở chỗ thị trấn đại học.

Tô Đan Hồng đi lấy cái ấm đun nước, sau đó cô nhờ Nhân Nhân đi tưới cây bằng nước suối linh tuyên giúp mình, Nhân Nhân cũng rất thích nhiệm vụ này, thằng bé câm cái ấm nhỏ cùng đôi chân ngắn của mình đi tưới nước cho từng cây một. "Chuông gà bây giờ cũng lớn hơn nhiều." Chị Hồng di với cô lại chỗ hai cái chuồng gà, nói. " Đúng là lớn hơn, nhưng nuôi chưa có nhiều, núi bên cạnh cũng có hai cai Tô Đan Hồng nói.

"Nếu mở bách hóa ở trên trấn thì cũng có thể về đây lấy trứng vê đó bán." Chị Hồng đi tiếp nói. "Em chỉ sợ nơi đó không tiêu thụ nhiêu đến như vậy" Tô Đan Hồng nhìn cô ấy nói: "Chị Hồng, có phải chị đã nghe được tin gì từ trong nội rôi đúng không?” "Cũng không phải nghe hết hoàn toàn thông tin nội bộ, chị chỉ nghe nói ở bên trên có một gia tộc lớn, đã cho con cháu bắt đầu đi biển để kinh doanh, còn mấy cái nhà máy ở trên trấn chị cũng nhìn vừa ý được vài chỗ, chị cũng muốn mua lại rôi chỉnh sửa một chút, đến lúc đó vẫn có công ăn việc làm, mà thu nhập cũng không ít. Chị lại mở một bách hóa gân nhà xưởng vậy thì việc buôn bán cũng sẽ không tệ.' Chị Hồng nói.

"Chị Hồng, chị đã hỏi qua nhà nước chưa, việc thu mua lại cửa hàng bách hóa cân bao nhiêu tiên?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Chuyện này mấy đứa khỏi cần phải lo, cứ để chị lo liệu chuyện đó là được." Chị Hồng biết bọn họ vừa mới ở thành đại học mua cửa hàng, trong tay hiện tại làm sao còn nhiều tiên.

Nhưng nếu sau này cửa hàng bách hóa được cô ấy mở cửa trở lại, thì cô ấy cũng chỉ muốn giao cho hai vợ chồng của Tô Đan Hồng quản lý, cô ấy không tin tưởng những người khác, nên sao có thể giao một cái bách hóa lớn như vậy được. Cho nên cô ấy để hai vợ chồng kiếm nhiều lợi nhuận hơn một chút, dù sao thì công việc vẫn còn rất nhiều.

"Em sẽ về bàn lại với Kiến Quân sau, sẽ nhanh chóng cho chị câu trả lời." Tô Đan Hồng nói. "Ừm, không cần phải gấp gáp đâu." Chị Hồng gật đầu.

Khi trời sập tối, chị Hồng mới trở vê, cũng không ăn qua cơm chiều. Quý Kiến Quân đưa cô ấy vê, còn mang theo năm bình mật ong, trái cây mỗi loại hai kí và hai chậu cây hoa cúc.

Vốn Tô Đan Hồng còn muốn tặng cho cô ấy một rổ trứng gà, nhưng mà sống c.h.ế.t cô ấy cũng không chịu lấy, còn nói nếu cô cứ như vậy thì lần sẽ cô ấy sẽ không đến nữa.

Bởi vì những gì chị Hồng lấy, Tô Đan Hồng đều không lấy tiền. Khi Quý Kiến Quân trở về, Tô Đan Hồng liên nói với anh về chuyện cửa hàng bách hóa. “Anh dự đoán cửa hàng bách hóa này, chắc chắn cũng tâm mười ngàn đồng. Quý Kiến Quân nói, mảnh đất ở chỗ đó không hê nhỏ, hơn nữa bên trong bách hóa phải được lắp đặt các thiết bị tốt, trước tiên chỉ là những thứ cơ bản như vậy, cho nên cho dù mười ngàn đồng cũng chưa chắc đủ.

"Kiến Quân, anh có dự định hợp tác với chị Hồng vê chuyện bách hóa này không? Tô Đan Hồng nhìn anh hỏi.

Quý Kiến Quân nhíu mày suy nghĩ, rôi lại gật đầu nói: "Mở cửa hàng bách hóa cũng không phải là tệ." Anh đương nhiên là đã nghĩ đến chuyện này, trước kia anh cũng không có dã tâm lớn như vậy đâu. Nhưng mà hiện tại anh muốn có thể đem đến một cuộc sống tốt đẹp cho vợ và con của anh, vợ chồng anh vừa có thêm một đứa con trai nữa, mà nhìn biểu hiện của vợ anh dường như lại muốn sinh thêm, vì vậy, là một người cha, anh làm sao không cố gắng làm để còn có gia sản chia cho các con của mình sau này?

Tuy rằng hiện tại đã có hai quả núi, nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.

"Vậy anh lấy hai ngàn đồng này đầu tư vào đó đi, bách hóa ấy cũng không có nhiều cổ phần, chúng ta cũng chỉ lấy ba mươi phần trăm cổ phần thôi, còn về phần đất cho thuê, chúng ta cũng không cần bàn nhiều với chị Hồng, chỉ cân chúng ta lấy tiên hoa hồng là được." Tô Đan Hồng nói.

"Được." Quý Kiến Quân cười cười.

Nhưng mà bây giờ anh cũng không có thời gian, còn phải thuê người để đi lấy hàng hóa chở vê, anh có muốn đến hỏi qua bác cả và bác hai không? Ai đồng ý học lái xe thì chúng ta bỏ tiên cho người đó học, đến lúc đó người ấy phụ trách chở hàng hóa cho chúng ta. Tô Đan Hồng nói.

Giờ lại có thêm một cái bách hóa nữa, nên chỉ có thể thuê người thân trong nhà thôi. 'Chuyện nhập hàng hóa cứ giao cho anh hai đi, cứ để chị hai ở nhà sắp xếp cửa nhà cửa là được rồi. Dù sao chị ấy cũng chăm nom gia đình tốt hơn, cũng không gặp khó khăn gì trong vấn đề này" Quý Kiến Quân ngẫm nghĩ rồi nói.

Em tư Kiến Văn thì cũng không cần quan tâm đến, hai vợ chồng đều đã có chức vị, còn về phân hai anh trai của anh, nếu anh đã nói giúp họ thì sẽ giúp hết cả hai, bằng không thì cũng không giúp một ai. Dù sao giúp một bên, bỏ một bên thì cũng không tốt lắm."

Hiện tại thì cũng đã ổn rồi, mỗi một nhà đều có một công việc, cũng sẽ không tranh cãi ôn ào nữa.

Việc này chị Hông cũng không cân phải lo lắng, về phần anh trai và chị dâu của anh, anh phải đi đến hỏi bọn họ một chút. Hiện tại thời gian cũng còn khá sớm, nên có thể hai nhà đều đang ở nhà, cho nên Quý Kiến Quân đứng dậy di ra bên ngoài.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 161