trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 162

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Chu bat

Hai chị em Hiểu Trân và Hiểu

Ngọc vừa nhìn thấy Quý Kiến

Quân đã vô cùng vui vẻ.

"Cha mẹ hai đứa có ở nhà

không?" Quý Kiến Quân mỉm

cười gật gật đầu, hỏi.

"Dạ đều ở nhà ạ.' Hiểu Trân nói.

Chú ba, ngày mai cháu được

nghỉ, cháu muốn đi thăm em

trai." Hiểu Ngọc nói.

"Được, đến lúc đó chú sẽ nói

thím ba làm bánh trứng cho hai

đứa ăn."Quý Kiến Quân cười nói. Hai chị em nghe xong lại càng vui vẻ, hai đứa rất thích được ăn bánh trứng của thím ba làm, bánh vô cùng thơm mà cũng rất rất ngon!

"Kiến Quân tới đúng lúc đó, gia đình chị cũng đang chuẩn bị ăn cơm, em cũng ngôi ăn cùng nhé." Quý Mẫu Đan cười nói.

"Dạ không cần đâu chị, em hôm nay đến đây là muốn tìm anh hai một chút." Quý Kiến Quân nói.

“Anh ấy đang ở sân sau, để chị đi gọi anh ấy vê." Quý Mẫu Đan nghĩ, không biết chú ba đến tìm chông mình là có chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, đối với cô ta chuyện xấu nhất đó chính là bị người khác mượn tiền.

Nhưng mà gia sản của em ba nhiều như vậy, chắc cũng không cần đến nhà cô ta vay tiên đâu nhỉ?

Quý Kiến Nghiệp cũng vội vàng đi đến, sau khi rửa sạch mặt rồi mới nói: "Kiến Quân à, đã ăn gì chưa?”

"Lát nữa em sẽ về nhà ăn cơm sau, anh hai, hôm nay em đến đây là muốn hỏi anh một điều. Anh có muốn học lái xe không? Sau này anh muốn đi đâu hoặc muốn chở hàng hóa gì đó vân vân, nếu anh biết lái xe, anh có thể bắt đầu làm việc cho em” Quý Kiến Quân nói thẳng vào vấn đề với anh ta. Quy Kien Nghiep nghe xong chi ngẩn người, không nghĩ tới em trai mình lại đến đây để nói với anh ta chuyện này.

Trong khi anh ta còn chưa kịp tỉnh táo thì Quý Mẫu Đan đứng ở bên cạnh đã vui sướng, mở to mắt, nói: "Chú ba, chú là đang muốn cho anh hai của chú học lái xe, học xong lại có thể làm việc luôn sao?”

"Cũng gần giống như vậy." Quý Kiến Quân cười cười: " Nhưng mà nhà anh hai có nhiều đất, không biết...

"Chuyện này không thành vấn đề." Quý Kiến Nghiệp vừa lúc lấy lại hồn, vội vàng nói: "Kiến Quân, nếu anh đi học, đất ở nhà vẫn có chị dâu của em lo, dù như thế nào anh cũng có thể lo hết được.

"Vậy là tốt rôi, anh hai thu xếp mọi việc trong nhà sớm, hai ngày nữa em sẽ đến đưa anh đi học lái xe. Anh phải ở lại đó một thời gian nữa." Quý Kiến Quân nói: "Tranh thủ cố gắng học cho Xong sớm..

"Được." Quý Kiến Nghiệp lập tức gật đầu.

Quý Mẫu Đan nghe xong lại cảm thấy có chút đau lòng: "Kiến Quân à, có trở ve sớm không, chị chỉ sợ ở nơi đó anh em lại tiêu xài hoang phí.

"Được rôi, sẽ không dùng nhiều tiền đâu." Quý Kiến Nghiệp cảm thấy có chút mất mặt với em trai, vội nói.

Quý Kiến Quân mỉm cười nói: "Chị hai đừng có lo, anh hai đến đó học, thì tất cả những chi phí đều sẽ do em trả tiền, chỉ cân anh ấy cố gắng học là được. Đến lúc học xong, có thể làm việc, thì tiên lương mỗi tháng sẽ được nhận là ba mươi nghìn đồng, sau này sẽ còn tăng tiên lương thêm nữa.'

"Chị biết chú ba sẽ không bao giờ quên anh em ở trong nhà đâu mà!" Quý Mẫu Đan vui vẻ, sung sướng đến mức nói không ngừng.

Cả hai vợ chông đều tiễn Quý Kiến Quân rời khỏi nhà, trên mặt cả hai đều vẫn còn in nụ cười chưa thể tắt được.

"Kiến Nghiệp, anh nói xem chú ba ở chỗ anh chị cả, sẽ sắp xếp cho anh chị ấy ở vị trí nào?" Trở vào trong nhà, Quý Mẫu Đan nói.

Cô ta cũng không phải không biết, nhà cô ta bên này có gì thì chắc chắn nhà anh cả bên kia cũng phải có. Nếu không, người nhà bên đó sẽ xem chú ba là kẻ độc ác, mà chú ba cũng là người khá chu đáo, hơn nữa cho dù chú ấy không sắp xếp được thì vẫn còn có Tô Đan Hồng. "Em lo nhiều như vậy làm gì? Em ấy đã nói anh cố gắng học thì cứ cố gắng học thôi, đến lúc đó một tháng đã được ba mươi đồng, em ở nhà trông coi cho tốt đất của chúng ta, còn tiền thì tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm, đợi một thời gian nữa thì chúng ta đã có thể sửa lại nhà." Quý Kiến Nghiệp nói.

"Sửa cái gì mà sửa, em không cần sửa." Quý Mẫu Đan nói. "Không sửa?" Quý Kiến Nghiệp khó hiểu mà nhìn cô ta.

"Kiến Nghiệp à, anh cứ cố gắng đi làm, em chắc chắn chỉ vài năm nữa chúng ta không cân sửa chữa lại nhà. Mà chúng ta xây lại thành nhà mới, tụi mình có thể xây nhà lâu, em muốn nhà mình phải xây được ba tầng!" Quý Mẫu Đan nói.

Quý Kiến Nghiệp nghe xong cảm thấy vô cùng khâm phục vợ mình, chuyện như vậy mà cũng dám nghĩ tới. Kiến Quân có nhiều tiên như vậy mà còn chưa nghĩ đến chuyện này, vậy mà vợ của anh ta lại có thể nghĩ được.

Nhưng mà, nếu có thể xây thành nhà lầu thì cũng rất tốt. Quý Kiến Quân sau khi rời khỏi nhà anh hai, lại đi đến nhà anh cả Quý Kiến Quốc và chị dâu Phùng Phương Phương.

Hầu tử, hiện tại không thể gọi thằng nhóc đó là hầu tử nữa rồi, chỉ có thể gọi là Quý Tiểu Đông. Vì thằng nhóc ấy sinh vào mùa đông, nên cha của nó đã đặt cho nó cái tên như vậy.

Quý Tiểu Đông nhìn thấy chú ba đi đến, cũng vô cùng phấn khích gọi: Chú bat"

"Ngày mai cháu có được nghỉ không?" Quý Kiến Quân cười hỏi.

"Dạ, ngày mai cháu có nghỉ học ạ, ngày mai cháu sẽ đến thăm em trai Nhân Nhân và Tê Tề. Quý Tiểu Đông cười nói.

"Hiểu Trân, Hiểu Ngọc ngày mai cũng đến, chú sẽ nói với thím ba của mấy đứa ngày mai làm bánh trứng cho mấy đứa ăn. Quý Kiến Quân cười nói. Quý Tiểu Đông nghe xong cũng vô cùng thích thú.

Quý Kiến Quân cùng Quý Kiến Đông và Phùng Phương Phương đi vào trong phòng, sau đó anh nói: "Chị cả, em có hợp tác làm ăn với mẹ đỡ đầu của Nhân Nhân, chuẩn bị mở một cửa hàng bách hóa, nếu như đến lúc đó thiếu người, em muốn sắp xếp cho chị vào đó làm, không biết chị cảm thấy thế nào?”

Đây là chị dâu của anh, cho nên anh phải sắp xếp cho chị ấy một vị trí tốt, có thể là chức vụ quản lý, hơn nữa nếu chị ta có thể làm tốt, vê sau vẫn có thể đề xuất cho lên chức, còn nếu không làm tốt thì chỉ có thể đưa vào vị trí khác thấp hơn.

Những lời này anh tạm thời chưa nói ra, bởi vì còn phải xem chị Hồng sắp đặt như thế nào, nhưng mà dù sao chị Hồng vẫn sẽ vì nể mặt mũi của anh mà chấp nhận chuyện này.

Quý Kiến Quốc cùng Phùng Phương đều sững sờ.

"Kiến Quân, em nói gì vậy, em đang nói đến cái bách hóa ở trên trấn của chúng ta sao?" Phùng Phương Phương bừng tỉnh, vội hỏi.

"Dạ." Quý Kiến Quân gật đầu: " Nhưng mà em chỉ có thể sắp xếp cho chị vào đó làm, còn vị trí làm việc thì em vẫn chưa biết, cái đó là do chị Hồng sắp xếp, vậy chị dâu à, chị có đồng ý không?”

"Chị đồng ý, Kiến Quân, chị đồng ý! Phùng Phương Phương vội vàng nói.

Nếu chị ta có thể làm việc ở trong bách hóa kia, vậy thì chị ta không những chỉ có công việc, mà mỗi tháng đều có tiền lương cố định, làm sao mà chị ta không vui cho được? Chị ta cũng từng ghen tị với những người có thể làm việc ở trong vườn trái cây của nhà chú thím ba, vì mỗi tháng họ đều trả tiên cho người làm ở đó tận ba mươi nghìn đồng.

Nhưng chú ba này lại không chịu sắp xếp cho anh trai của mình vào, chị ta chỉ biết trách hờn với em tư, nhưng dù như thế nào, hiện tại có chuyện tốt mà vẫn nhớ đến anh em trong nhà là được rồi.

Con em đã phân gì cho em hai bên kia chưa." Quý Kiến Quốc có chút ngập ngừng.

"Em cũng vừa từ chỗ anh hai đến đây, em đã cho anh hai đi học lái xe, đến lúc đó thì anh ấy đi chở hàng hóa mỗi khi cân. Nếu chị dâu ở trong bách hóa làm việc tốt, thì chắc chắn tiền lương sẽ được nâng lên thêm.. Quý Kiến Quân nói.

Lời này tuy anh không nói rõ, nhưng Phùng Phương Phương và Quý Kiến Quốc đều nghe hiểu ý tứ của anh.

Làm việc tốt thì có thể thăng chức, còn nếu làm không tốt, vậy thì dù cho có bị đưa đến vị trí nào cũng không được trách móc.

Hơn nữa hai vợ chồng cũng coi như hiểu rõ, chắc chắn có rất nhiều vị trí ở nơi đó, cho nên anh mới có thể nói cho cả nhà cùng nghe, còn đưa người vào, nếu ở nơi đó chỉ có một vị trí, chắc chắn Kiến Quân sẽ không nói ra.

Quý Kiến Quân không ở lại lâu, bàn xong công việc thì anh cũng vội trở vê. "Em cảm thấy có làm được không?" Quý Kiến Quốc hỏi vợ mình.

Sao lại không được, trước kia em cũng từng thấy người khác buôn bán rồi!" Phùng Phương Phương tin tưởng vào chính mình, chị ta cảm thấy chị ta có thể đảm nhận được vị trí bất kì nào ở nơi đó, cũng chỉ là buôn bán đô dùng này nọ thôi mà, khuôn mặt lúc nào cũng luôn tươi cười tiếp đón, cũng không được đùa giỡn làm ra những hành động không tốt với khách, những chuyện này chị ta đều nắm rõi

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 162