"Đồng ý rồi à?"
Nhìn thấy anh trở vê, Tô Đan Hồng cười hỏi.
"Còn rất vui vẻ đó." Quý Kiến Quân cười cười.
"Nếu chăm chỉ làm tốt, cha mẹ bên kia cũng vui vẻ." Tô Đan Hồng vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nói.
Nhìn thấy cô và Quý Kiến Quân ngày càng tốt, trong nhà cũng ngày càng phát triển, Quý Kiến Văn ở bên kia cũng phát triển, mua được căn hộ ở thành phố Giang Thủy, tuy rằng chỉ có tám muoi met vuong nhung cung du một nhà ba người Ở.
Hai vợ chồng họ còn đều là giáo viên, đây chắc chắn là bát cơm sắt, lúc nói chuyện cũng vô cùng có thể diện.
Còn lại, chính là Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp.
Hai người một người là con trai lớn, một người là con trai thứ hai, tuy cả đời đều làm việc nhà nồng.
Trước Tết năm ngoái bởi vì Phùng Mẫn Mẫn và Quý Mẫn Đan nháo chuyện đó thật sự quá khó coi, tuy nhiên hai anh em cũng không biết rõ tình huống, dù đánh gấy xương cốt cũng dính gân, bằng hai người đàn ông bọn họ cũng không tới mức vì chút đồ này mà bày sắc mặt với đứa em trai nhỏ là Quý Kiến Văn.
Bây giờ cuộc sống trong nhà đã tốt hơn, tuy nghèo là nghèo, không phải quá giàu có nhưng có thể ăn no ba bữa.
Tuy nhiên cũng vì chuyện này mà trong lòng cha mẹ Quý cũng không thích nhìn thấy hai người con lớn, mặc dù mẹ Quý nói thâm mấy câu, nhưng đều bị cha Quý ngăn lại.
Đừng hỏi vì sao Tô Đan Hồng biết được, bởi vì chính là cô biết thôi. Đặc biệt là năm nay khi Quý Kiến Quân đem người anh cả không biết cố gắng của cô về đây làm việc, nhưng lại không nghe anh nói gì vê anh cả hay anh hai của anh, cô biết trong lòng mẹ chồng cô vẫn có một chút không thích.
Nhưng không phải chuyện này rất bình thường sao, dù sao hai người kia cũng là con trai ruột của bà, nếu so với hai người bọn họ, người con dâu là cô đây cũng có một tâng ngăn cách, càng không phải nói tới anh trai cả Tô Tiến Đảng.
Bây giờ thì tốt rôi, chức vị mỗi nhà một cái, cô cũng không cân cảm thấy ngượng ngùng. Đến nỗi có làm tốt hay không, vậy thì Tô Đan Hồng cũng không quan tâm, làm không tốt thì đổi người là được, cô tin tưởng ở chuyện này Kiến Quân tuyệt đối sẽ không qua loa, anh cũng không phải là người không sáng suốt.
Không nhìn thấy anh trai cả của cô sau khi qua bên vườn trái cây làm việc, từ quỷ lười đầu thai chuyển thế bây giờ mỗi ngày ăn ít hơn trâu, làm mệt hơn cả trâu. Quý Kiến Quân nói: "Chuyện của bọn họ em không cần để ý, chính bọn họ sẽ làm tốt."
Tô Đan Hồng gật đầu, cô cũng không nói gì thêm, đến nỗi Quý Kiến Quân nói việc anh hứa hẹn tiền học phí lái xe của Quý Kiến Nghiệp do anh lo, cô cũng không có ý kiến, tiên cũng không phải thực quý, hơn nữa cũng không thể trông cậy vào chỗ tiên đầu tư vào Quý Kiến Nghiệp được, bằng không dù Quý Kiến Nghiệp không có ý kiến, Quý Mẫn Đan cũng nhắc mãi tới c.h.ế.t mới thôi.
Thời gian kế tiếp, Quý Kiến Quân tương đối bận rộn, anh lái xe chở Quý Kiến Nghiệp học lái xe, sau đó lại lái xe mang theo Tôn Đại Sơn và chị cả Hà đi làng đại học.
Cửa hàng ở bên kia cũng đã trang hoàng tốt, trang trí rất không tệ, ở thời đại này trang trí như vậy đã xem là xa hoa, hơn nữa cũng rất thực tế.
Sân sau dùng để ở, sân trước dùng để buôn bán.
Không cần Quý Kiến Quân nói, chị cả Hồng liền đi mua hai quyển vở, một quyển để anh ghi hàng hóa khi giao, quyển còn lại chị giữ khi nghiệm thu hàng hóa, lại ghi chú thêm, tranh thủ làm tính toán chỉ li.
Không tồi, rất tính toán chỉ li. Mặc kệ là Tôn Đại Sơn hay chị cả Hà, hai người đều thương lượng qua, muốn công việc vẫn sẽ luôn duy trì, một tháng có thể vẫn luôn lấy bảy mươi đồng tiền, vậy hai vợ chồng bọn họ phải tính nợ, tính rõ ràng toàn bộ, không thể qua loa.
Chị cả Hà liền lấy ra cuốn sổ cho dân bách hóa, còn yêu cầu cuối tháng tính một lần, vốn là bảy ngày tính một lần, tuy nhiên Quý Kiến Quân nói một tháng, người chủ là anh cũng đã mở miệng thì chị cả Hà cũng không tiện phản bác.
Nhìn thấy hai vợ chồng họ như vậy, Quý Kiến Quân cũng không nhiều lời nữa, anh để hai người họ từ từ buôn bán.
Hôm nay anh đưa hai vợ chồng họ lại đây, cũng nhân tiện mang theo một xe hàng hóa theo cùng, chở cùng hai người bọn họ, làm hai vợ chồng họ bán, anh chi phu trach lay tien. Anh muốn hai vợ chông Tôn Đại Sơn và chị cả Hà mở mang kiến thức vê việc buôn bán ở làng đại học, cũng làm hai vợ chồng họ yên tâm hơn.
Buôn bán tốt như vậy, tiền lương của họ nhất định được đảm bảo.
Dẫn hai người họ lại đây buôn bán cũng đồng thời giới thiệu hai vợ chồng họ cho các bác trai bác gái, hơn nữa cũng nói vị trí cửa hàng cho bọn họ, hôm nay làm Tôn Đại Sơn và chị cả Hà cũng yên tâm hơn, ngày mai phải mở cửa buôn bán.
Hơn nữa ngày mai cả cửa hàng cũng thay đổi, giảm giá hai muoi phan tram lam hang hoa của họ muốn nhiều, vậy phải nhanh, nếu không đã không còn Tất cả cũng chỉ có mấy thứ, gà sống, trứng gà, mật ong, và dâu tây, quá trận, thêm một đống dưa hấu, giá vô cùng ưu đãi, cũng không bắt chẹt
Quý Kiến Quân để hai vợ chồng bọn họ ở lại, để hai vợ chồng họ thích ứng, hoặc là đi khắp nơi làm quen một chút, anh liền lái xe trở về.
Lúc về nhà anh liên sửa sang lại, trước tiên tặng một dám gà sống và trứng gà lại đây, bởi vì Quý Kiến Quân hiểu rõ anh khai trương cửa hàng giảm giá hai mươi phân trăm có ý nghĩa gì, nhất định sẽ buôn bán lớn, đồ nhất định không thể thiếu.
Sân sau của Quý Kiến Quân đã mua một cái tủ lạnh, đây là tủ lạnh dùng trong kinh doanh, gà sống mang lại đây làm Tôn Đại Sơn và chị cả Hà cùng nhau giết, lúc trước Quý Kiến Quân bán đều là gà sống, giá sẽ rẻ một chút, nhưng dù vậy cũng có không ít người không thích.
Nhưng bây giờ có Tôn Đại Sơn và chị cả Hà ở đây, thuê hai người bọn họ, vậy việc này liên giao cho hai người họ làm.
Giết xong liền trực tiếp bỏ vào tủ lạnh, Quý Kiến Quân chạy tổng cộng hai lân mang hàng hóa lại đây, tôn không ít trứng gà, gà trong tủ lạnh là mới g.i.ế.c không lâu, cũng lạnh, giữ lại này mai bán cũng là mới mẻ.
Chạy liên tiếp hai chuyến xe, Tô Đan Hồng nhìn thấy cũng đau lòng, cô tức giận nói: Sao anh không gọi ông Tần đi cùng, bảo ông ta lái thêm một chiếc xe là xong việc rồi."
Trong lòng cô cứ nhắc mãi, vốn cô có chút đau lòng chuyện Quý Kiến Nghiệp tiêu tiên đi học xe đâu, bây giờ cô cũng không còn đau lòng nữa, nếu Quý Kiến Nghiệp học xong thì Quý Kiến Quân nhà cô cũng không cân vất vả như vậy.
Một tháng ba mươi đồng, trực tiếp giao cho bọn họ đi làm là được.
"Ông Tần ở bên kia anh không gọi, bây giờ cũng có phải chuyện gì lớn đâu." Quý Kiến Quân cười nói.
Ngày mai nhất định sẽ mang thêm nhiêu hơn một chút, nhưng anh không tính toán gọi ông Tần, đây là cửa hàng của anh, không thể gọi ông ta được. Tô Đan Hồng biết anh không muốn làm phiền người khác, cô tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cô cũng mặc kệ anh, nhưng dù ngoài miệng nói như vậy buổi tối cô vẫn hầm canh bắt anh uống hết, lại nấu nước thuốc cho anh ngâm chân, nhìn anh ra một thân mồ hôi, trên mặt đẹp không ít lúc này cô mới tống cổ anh đi ngủ.
Ngày thứ ba, Quý Kiến Quân liên thân thanh khí sảng rời giường, ăn cơm sáng, đem toàn bộ hàng hóa bỏ hết lên xe liền lái xe đi làng đại học.
Lúc anh vê nhà cũng mới hơn bảy giờ, mà Tôn Đại Sơn và chị cả Hà đã bắt đâu buôn bán, rất rõ ràng, buôn bán vô cùng tốt, bởi vì chỉ có hôm nay mới giảm giá hai mươi phân trăm nha, qua hôm nay đã không có nữa. ...