không có ấn tượng gì tốt.
Trước đây lúc còn trẻ thì thích chèn ép mọi chuyện, nhưng bản lãnh thật sự thì một chút bà ta cũng không có, thế mà lại là cái tình tình kia, thực sự là khiến bà nhìn chướng mắt.
Có điều trước đây đến cùng cũng đã qua, nói đến việc hiện tại đi, nói xem chuyện bà ta làm đây là chuyện gì?
Lúc ban đầu tìm đến con trai của bà hỏi sang tay thế nhưng là cả nhà của bà ta, là bác cả của Kiến Quân tìm đến, nhưng trước lúc bác cả của nó đến tìm, ông ta có khả năng không được vợ của ông ta đồng ý hay không chứ?
Đó là không thể, không chỉ có vợ ông ta, cả một gia đình đồng ý, nếu không thì đỉnh núi này không thể chuyển cho người khác.
Bây giờ mắt thấy hiện tại vườn trái cây muốn phát triển, bà ta đã mắc bệnh đỏ mắt, thực sự khiến cho bà hận không thể đi qua cho bà ta mấy cái bạt tay mới hả dạ.
Năm ngoái hái trái cây bà là đi qua mời người, năm nay vậy thì dung hy vongl
Nói xong chuyện bực mình này, mẹ Quý đã hỏi đến việc của Quý Kiến Nghiệp: "Anh hai của con hiện tại lái xe thế nào rồi?"
Anh hai lái không tệ, mẹ không cần quan tâm, còn có chị dâu cả bên kia, cũng là người chăm chỉ." Quý Kiến Quân nói.
Nhả ra chuyện chị em dâu xong, có thể coi như nghe được tốt tin tức , mẹ Quý cười cười: “Anh hai của con ở bên kia vẫn còn cần con chăm sóc, cho như chị dâu cả của con, vậy cũng không cân quản, có tiên để nó kiếm thì chuyện gì nó cũng không cần con bận tam. Mặc dù đối với Phùng Phương Phương xác thực có chút bất mãn, bất quá đối với năng lực của cô ta, mẹ Quý vẫn còn tin được, dù sao vợ của con trai cả này lúc trước cũng là bà tự mình chọn cho con trai, đến cùng cũng là người chăm chỉ làm việc, không phải loại giở thủ đoạn gian trá kia.
Quý Kiến Quân cũng không nói dì.
Hiện tại anh cũng khá bận, xuống núi thì lái xe đi lên trấn, đến chỗ tiệm bách hóa.
Bách hóa bây giờ trang trí cũng gần xong rôi, đều được chị Hồng sửa sang mới lại một lần nữa, tất cả đều là ấn theo quy cách bách hóa mới nhất của thành phố Đại Học bên kia mà làm, làm cho người ta có một loại cảm giác trước mắt sáng ngời lên.
"Kiến Quân cậu tới rồi à?" Nhìn thấy anh, Phùng Phương Phương nở nụ cười nói.
"Vâng, tới xem một chút. Quý Kiến Quân gật đầu.
"Ông chủ!" Nhìn thấy anh, các nhân viên khác dồn dập chào hỏi.
Quý Kiến Quân gật gù, ra hiệu mọi người tiếp tục làm việc của mình.
Cái này cũng là chị Hồng yêu cầu, chị Hồng - vị chủ tiệm này thì trực tiếp kêu một tiếng chị Hồng là được, thế nhưng đối với Quý Kiến Quân, vậy thì phải đường đường chính chính hô một tiếng ông chủ, đối với Tô Đan Hồng, vậy thì là bà chủ.
Đây là thống nhất cách xưng hô. "Chị dâu cả ở đây làm việc như thế nào?" Quý Kiến Quân đưa cho chị ấy một giỏ dâu tây, hỏi. "Hết thảy đều tốt, cậu không cần lo lắng, quản lý Trân các cô ấy đối với tôi cũng rất nhiệt tình. Phùng Phương Phương tiếp nhận dâu tây, cười nói.
Quý Kiến Quân gật gù.
Chị Hồng cũng là đặc biệt nể tình, đối với việc anh sắp xếp Phùng Phương Phương vào làm, sau khi biết đây là chị dâu cả của anh, vậy cũng là trực tiếp cho một vị trí quản lý.
Bên trong bách hóa tổng cộng có hai quản lý, một người khác là quản lý Trân đó là chị Hồng lôi kéo từ nơi khác tới, chị Hồng cũng để cho cô ta chăm sóc Phùng Phương Phương một chút.
Tuy rằng năm ngoái lúc sau tết, việc Phùng Phương Phương làm không ổn lắm, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có mỗi chuyện đó làm không tốt, thời điểm khác, chị ta cũng coi như là một người thông minh.
Sự thông minh của chị ta đặc biệt thể hiện trên mặt làm việc kiếm tiền.
Chị ta một chút dáng vẻ là chị dâu cả ông chủ đều không có, bởi vì chị ta rất rõ ràng tính cách của Quý Kiến Quân, cũng rõ ràng tính cách của Tô Đan Hồng.
Cùng với vị trí của chú hai là người cùng một nhà, đừng nói chị ta, chính là Quý Kiến Nghiệp bên kia nếu như làm không được, vậy thì Quý Kiến Quân cũng nhất định sẽ thay đổi người, anh em ruột còn như vậy đây, chị dâu cả như chị ta còn cần bàn tới sao?
Vì lẽ đó Phùng Phương Phương từ lúc vừa mới bắt đầu, đã đặt đúng vị trí của mình, tuy rằng vào làm quản lý, thế nhưng chị ta không có ra oai, chị ta cũng không dành việc để làm, nhưng chị ta sẽ giúp đỡ mỗi chỗ một chút, sẽ không để cho người khác cảm thấy chị ta lười nhác, chỉ có thể cảm thấy cô là người xứng đáng.
Cùng quản lý Trân dẫn dắt chị ta kia ở chung cũng vô cùng hài hòa, từ bên chỗ cô ta học được không ít thứ hữu dụng, thế nhưng chị ta cũng không cho người khác một loại cảm giác dùng xong thì bỏ nghĩ muốn thay thế vị trí người khác, trái lại khiến quản lý Trân kia đối với chị ta rất có ấn tượng. Không thể không nói, biểu hiện trên cương vị của Phùng Phương Phương tại đây, cũng là có chút ngoài dự liệu của Quý Kiến Quân.
Có điều nếu chị ta có thể đảm nhiệm được, vậy anh cũng sẽ không nói cái gì.
"Những quả dâu tây này chị dâu cả câm chia cho mọi người đi." Quý Kiến Quân nói.
Được. Phùng Phương Phương gật đầu.
Chị ta biết chú ba đây chính là đang giúp chị ta đền đáp, cùng mọi người ở chung, vậy khẳng định là phải nắm được tim các cô ấy, mà lúc này thỉnh thoảng, de cho chi ta cam dau tay chia sẻ cho mọi người, vậy thì rất là hữu dụng rồi.
"Quản lý Phùng, lại dâu tây ông chủ đem tới nhỉ?" Một cô gái cao hứng nói.
Đối với ba chữ quản lý Phùng này, Phùng Phương Phương là đặc biệt hưởng thụ, cười câm lấy hai quả: "Lần trước cầm tới em ăn xong thì thường nhớ nhung, chị đề cập qua với Kiến Quân, không nghĩ tới cậu ấy vậy mà cầm một giỏ sang đây." "Cám ơn ông chủ, cám ơn quản lý Phùng!" Cô gái này nâng dâu tây, cười nói.
Sau đó đã câm dâu tây đi hô: "Bên quản lý Phùng lại có dâu tây ăn rồi mọi người nhanh chân lên, chậm là không còn, dâu tây này ăn cực kỳ ngon" Phùng Phương Phương để lại cho quản lý Trân một ít, còn lại thì đưa ra phân phát hết cho mọi người, nhận được khuôn mặt tươi cười của mỗi người. Quý Kiến Quân nhìn bố trí của bách hóa một chút, xác thực là rất tân tiến, cũng rất theo trào lưu.
Cái gì cũng có, trang trí tốt, ngay cả WC, cũng có hai cái, đều là mới hoàn toàn.
Vì cái này, Quý Kiến Quân còn đặc biệt về bên trong thôn, để mẹ Quý đi hỏi hai người già trong thôn một chút, tự nhiên không tính quá già, khoảng chừng năm mươi tuổi, nhưng ruộng trong nhà không nhiều, cháu chắt đương nhiên cũng là có, chỉ là con trai đã phân nhà, vậy thì khẳng định là cùng với cha mẹ của anh ta không hay đến cửa thăm hỏi, bình thường sẽ khá cô đơn.
Mà mẹ Quý đi sang dò hỏi, là làm nhiệm vụ dọn dẹp nhà vệ sinh, một tháng tiên lương cũng là hai mươi đồng tiền, hỏi bọn họ có muốn hay không?
Cụ bà cùng cụ ông trong thôn kia đều không nói hai lời thì đáp ứng. Mặc dù là đi quét tước nhà vệ sinh, nhưng một tháng hai mươi đồng tiền, vậy bọn họ đương nhiên là đồng ý làm, hơn nữa đừng nói hai mươi đồng tiền, coi như là 15 đồng, bọn họ cũng làm.
Mẹ Quý nói: "Chuyện tiền lương hai người đừng nói với bên ngoài, coi như nói, hai người cũng nói một tháng 15 đồng tiền là tốt rồi, không phải vậy thì những người khác làm trong bách hóa, sợ là không hài lòng. Công việc là bình đẳng, thế nhưng làm công nhân vệ sinh cơ bản ăn mặc không đẹp đế, đây là hằng cổ bất biến, làm việc này, bao giờ cũng đều có vẻ như không có đẳng cấp.
Những cô gái bán đồ kia, ăn mặc đẹp de đoan trang, nếu như biết bọn họ câm hai mươi đồng tiền lương, vậy khẳng định trong lòng không vui, dù sao chỉ có hai người quản lý một tháng mới ba mươi đồng tiên, những người khác đều là 25, phải biết hai người công nhân dọn vệ sinh bọn họ câm tròn hai mươi đồng, đối với ông chủ dĩ nhiên là không dám, nhưng đối với hai người già bọn họ, vậy thì đại khái không nhất định sẽ khách khí như thế.
"Khẳng định không thể nói ra bên ngoài, bà yên tâm đi, chúng tôi sẽ không thêm phiên phức cho Kiến Quân!" - Cụ bà cùng cụ ông kia đều nói.
Bởi vì quý trọng công việc này, vì lẽ đó hai người đều rất nhanh phân phát ruộng trong nhà cho con cái đi trông, bọn họ gân như vào ngày thứ hai đã đi làm. Hiện tại cũng đang làm việc ở bên trong tiệm bách hóa.
"Hai ngày nay có thể trước đem hàng trưng lên, mấy ngày nữa, bách hóa này sẽ khai trương. Lúc quản lý Trân quay lại, Quý Kiến Quân lập tức nói với cô ta. Quản lý Trân là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vô cùng già dặn, nói: " Tôi cũng đang muốn nói chuyện này cùng với ông chủ."