Tuy nói là muốn quyên nhận
thâu 70 năm, có điều chờ Quý
Kiến Quân mang tiền cùng
trưởng thôn đi lên thị trấn mua
sắm lại là được cho biết.
"Chỉ có ba mươi năm thôi, 70
năm ở đâu ra? Cũng không phải
đỉnh núi." Trưởng thị trấn bên
này nói.
Trưởng thôn cũng ngẩn người
một chút: "Không thể 70 năm
ư?
"Không thể." Đáp án nhận được
là khẳng định.
Vậy là Quý Kiến Quân muốn ba mươi năm, điều này cũng không trách trưởng thôn, bởi vì trong thôn còn chưa có ai nhận thâu nhiều năm như vậy, một hộ nhận thâu ruộng đất lâu nhất cũng chỉ nhận thâu mười năm mà thôi.
Lúc trước ông ta câm công văn được phát xuống cũng chỉ liếc nhìn vội vã, ghi nhớ đại khái đã cho rằng là không khác biệt lắm, deu thống nhất như nhau, không nghĩ tới không phải. Trưởng thôn đi ra xin lỗi Quý Kiến Quân, Quý Kiến Quân nói: "Ba mươi năm cũng rất tốt rồi. Có điều đất anh muốn không ít, vậy phí nhận thầu cũng phải bỏ ra một khoản. Trở ve trong thôn, trưởng thôn đã mang Quý Kiến Quân và cha Quý lại vạch đất cho ông ấy nhìn một chút.
"Chỗ đất này cũng bình thường." Cha Quý châm điếu thuốc, nói một cách không hài lòng.
"Anh trai à, tôi còn có thể lừa Kiến Quân hay sao? Này đã là đất tốt nhất trong thôn chúng ta hiện tại, nếu không phải là Kiến Quân muốn, đổi thành người khác đến tôi còn chưa chắc chắn cho." Trưởng thôn nói. Trưởng thôn với cha Quý cùng thế hệ, có điều vợ ông ta chị Hứa cùng Quý Kiến Quân bọn họ cùng thế hệ, cải cách mở ra, phong kiến xưa cũ đều bị đánh đổ, nơi nào quản những thứ này, xem hợp mắt là được, dù sao cũng không phải là cùng một tổ tông.
Cha Quý nói rằng: " Tôi biết, có điều vùng đất này xác thực không ra sao..
"Nếu như lúc trước Kiến Quân tìm đến tôi, vậy khẳng định còn có cái tốt hơn, có điều chỗ đất này cũng xêm xêm, nhưng nếu như Kiến Quân kinh doanh, vậy tám chín phần mười cũng phải được mùa lớn hơn” Trưởng thôn cười nói.
Hai cái vườn hoa quả mà Quý Kiến Quân kinh doanh hiện tại, cái thứ nhất lúc trước chính là từ tay ông ta đưa cho cha Quy, cha Quý hao sức đến mấy năm cũng không có tiến triển.
Nhưng sau này thì thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày, bây giờ thu vào của cái vườn hoa quả kia chính là ông ta nhìn đều trông mà thèm, ông ta tính toán, có thể thu vào một hai ngàn ấy chứ?
Cũng chính bởi vì mọi người đều nhìn thấy, kết quả là, sau đó lại có mấy cái đỉnh núi nhận thâu ra ngoài, vì vậy lúc thị trấn kết toán công trạng, ông ta ở trong mấy cái thôn phụ cận cũng tính được.
Nhưng đều không ngoại lệ, mấy đỉnh núi khác nhận thầu ra ngoài, cũng giống như cái trong tay cha mẹ Quý vậy, đều không phát triển lên được.
Lân này bác cả Quý không chịu nổi, vì lẽ đó đem đỉnh núi sang tay ra ngoài, trở thành của Quý Kiến Quân, bị Quý Kiến Quân nhổ quả giống đi, hiện tại sau nhà ông ta, còn gieo vài quả giống mà Quý Kiến Quân cho đây.
Được Kiến Quân thay một nhóm quả giống mới, sau đó lại thuê Vương Đại Cương, Hứa Kiến Quốc, Dương Ái Sâm mấy người tay nghề giỏi đi quản lý, ông ta ngày hôm qua mới vừa đến xem qua, cái vườn trái cây kia rõ ràng cũng phát triển lên.
Trong thôn đều đang nói vợ Kiến Quân vượng nhà, vốn ông ta cũng không coi là việc to tát, nhưng nhìn vườn trái cây sát vách sau khi rơi vào trong tay Quý Kiến Quân thì phát triển như vậy, ông ta cũng không thể không tin thứ tà môn này.
Thuê người quản lý vậy khẳng định là có nguyên nhân, nhưng lúc trước khi bác cả Quý, bác gái cả Lý ra sức như thế nào để kinh doanh vườn trái cây, thậm chí còn nghi thân nghi quỷ nói nước suối sau nhà Kiến Quân tốt, đi qua gánh nước tưới cho cây ăn quả cả nửa tháng, ông ta cũng nhìn ở trong mắt nhưng của người ta chính là không phát triển lên. Thế mà bây giờ tu Quý Kiến Quân tiến hành, vẫn cứ là phát triển.
Cái này khiến người khác nghĩ như thế nào đây? Chỉ có thể nói Kiến Quân có tài vận, mà tài vận của anh nơi nào đến, bình thường đều là nhờ vợ mà thịnh vượng lên, lại nhìn xem vợ của Kiến Quân, vậy thì quý khí vô cùng, chỉ đứng ở chỗ đó đều có thể nhìn ra được, vị này chính là một người chủ trời sinh sẽ không thiếu tiền.
Ngay cả chủ nhiệm thôn đối với Quý Kiến Quân cũng vô cùng có lòng tin, dẫn hai cha con bọn họ sang đây xem đất xong, ông ta đã trở vê. Cha Quý châm điếu thuốc, hỏi: "Nhiều đất như vậy, con dự định trông gì đó?"
Lân nhận thầu này của Quý Kiến Quân có tới ba mươi mẫu đất, ba mươi mẫu đất cũng thật không ít, đặc biệt đối với cha Quy mà nói, cha Quý trước đây là thợ mộc, trong nhà có đất, nhưng ông ấy kỳ thực cũng không am hiểu cái này, đều là mẹ Quý làm việc.
"Trồng lúa nước, những loại như hạt vừng, đậu phông, hạt đậu cũng phải trông, khoai lang cũng trông một chút." Quý Kiến Quân nói rằng.
Trước đây dự định trông những loại phía trước để tăng thêm tính đa dạng cho cửa hiệu bên thành phố Đại Học kia, còn như khoai lang thì chỉ là vì trông cho mình, vợ anh khá thích ăn khoai lang, hơn nữa coi như chính mình ăn không hết, trên núi còn có heo đây, hiện tại những con heo kia là lúc cân phải ăn.
Hiện tại thì không kịp, trước tiên thuê người tu sửa đi, sang năm lại trông." Cha Quý nói. Hiện tại đều sắp cuối tháng chín sang tháng mười, trông không có gì tốt.
"Việc trên núi hiện tại đều nhàn rỗi thì để bọn họ xuống xới đất đi." Quý Kiến Quân lập tức nói. Cha Quý gật gù, mùa rộ trái của vườn trái cây đã qua, hiện tại trên núi chỉ còn lại cây hồng, đến lúc đó hái quả thêm vào làm bánh quả hồng, cũng chính là chuyện trong mấy ngày mà thôi, còn như dọn dẹp và quản lý nông trại gà trên núi, chuyện đó để lại một người thì được rồi, mặc dù sẽ khá bận.
Thế là, Quý Kiến Quân lập tức lên núi tuyên bố, ngày mai đi cày ruộng, còn nói cho bọn họ biết cày ruộng xong thì thay phiên nghỉ ba ngày, đồng thời đầu xuân sang năm tăng tiên lương, để tăng cao tính tích cực của bọn họ khi làm việc!
Đặc biệt chính là cái tin tức phía sau kia, chuyện đó không thể nghỉ ngờ là phấn chấn lòng người.
Mẹ Quý lặng lẽ lôi Quý Kiến Quân nói: "Kiến Quân à, tiền lương còn muốn tăng sao? Một tháng đã ba mươi đồng, không thấp đâu!"
Quý Kiến Quân nói: "Mẹ, tự con có tính toán, mẹ không cần lo lắng, Yên Nhi gân đây thiếu mấy tập tranh nhận mặt chữ, mẹ đi bảo anh hai cam vài quyển về cho con bé xem.
"Lần trước mua về còn chưa xem xong đây. Mẹ Quý nói. "Con bé xem chán rồi." Quý Kiến Quân cười cười, đối với cô cháu gái này, anh cũng đối xử như con gái ruột, tự nhiên cũng là nuông chiều.
Còn như việc tăng lương, vậy cũng không phải không có lửa mà lại có khói, bởi vì mấy năm qua phát triển xác thực quá nhanh, đặc biệt là bên thành phố Đại Học kia, mấy bác trai bác gái lớn tuổi bọn họ đều đang nói, tăng lương rồi, có vài người đã cầm bốn mươi đồng tiền lương, một vài giám đốc điều hành nhà máy và những người tương tự, thậm chí cầm năm mươi đồng tiên, thậm chí còn cao hơn.
Bởi vì giá hàng nâng lên, năm nay anh kiếm lời so với năm trước cũng đã nhiều hơn, vì lẽ đó, tăng tiền lương đối với anh mà nói cũng không có gì, chủ yếu nhất chính là bọn họ làm được việc cho anh.
Mà có thể được anh tuyển vào, vậy dĩ nhiên không phải có thể lười biếng.
Ngày thứ ba, Quý Hồng Quân ở lại trong rừng cây ăn quả dọn dẹp chuồng gà, trại dê, còn lại bao gồm cả Tô Tiến Quân đều đi xuống ruộng.
Trên núi sát vách chỉ lưu lại Vương Đại Cương cùng bác cả Quý chăm nom chuồng gà cùng trang trại heo, Hứa Kiến Quốc, Dương Ái Sâm cũng đồng dạng xuống ruộng. Vườn hoa quả sát vách cũng đã rào lại rồi, chỉ là ba con ch.ó vừa nhận nuôi trên núi còn khá là nhỏ nên vì để cắt đứt tâm tư của một số người, bác cả Quý đã ở tại trên núi, Vương Đại Cương, Hứa Kiến Quốc và Dương Ái Sâm cũng thay phiên nhau ngủ ở trên núi, không giống trên núi bên cạnh, cha Quy mẹ Quý mang theo Yên Nhi ở đây, hơn nữa còn có ba cái chó lớn.