Yêu câu duy nhất của cô chính là, anh không cần quá mệt mỏi, ngoại trừ cái này anh muốn làm gì cô đều ủng hộ anh.
Anh cũng là vì cái nhà này có thể tốt hơn nên cô nào có ý kiến dì.
Còn như sản nghiệp trong nhà, hiện nay mà nói xác thực có không ít, có điều, đều thuê người làm, trên căn bản không cân bận tâm lắm, Quý Kiến Quân muốn làm điền trang vậy thì việc đó xác thực là có thể được.
Kết toán xong tiên lương, Quý Vân Vân đang ở trên núi oán giận cùng mẹ Quý: "Con ở thật xa trở về, chị ta chỉ cho con chút tiền lương như vậy, có mấy đồng đủ để con làm gì?"
Mẹ Quý hỏi: "Chị dâu ba kết toán cho con bao nhiêu?”
"Chỉ năm đồng, chị ta là bố thí cho ăn mày UL Quý Vân Vân tức giận bất bình nói.
Mẹ Quý bấm mạnh vào tay cô ta một cái.
Quy Vân Vân không nghĩ tới mẹ cô ta đột nhiên nhéo cô ta một cái, gào lên đau đớn nói: "Mẹ me lam gi the day me co biet rất đau hay không!"
"Nếu như không đau cũng không khiến con nhớ lâu!" Mẹ Qúy mắng: "Nếu như biết con mất mặt xấu hổ như vậy, mẹ sẽ không cho con trở vê, người cả thôn đều đang nhìn đó, con lại dám không làm việc cho mẹ, con cho rằng bản thân là ai chứ?"
"Con làm sao, con làm sao lại không làm việc, con không phải giám sát các chị ấy sao? Đây là vườn trái cây của anh ba con, con cũng coi như phân nửa chủ nhân của vườn trái cây rồi!" Quý Vân Vân nói.
"Mẹ đã nói rõ ràng với con rồi Vân Vân, vườn trái cây kia là của anh ba cùng chị dâu ba con, đừng nói con, chính là mẹ cùng cha con cũng không dám nói là nửa chủ nhân của vườn cây, con lấy ở đâu ra mà mặt mũi lớn như vậy? Mẹ Quý nói.
Quý Vân Vân cắn răng nói: "Mẹ, có ai đưa cùi chỏ ra bên ngoài như mẹ không? Anh ba là anh ruột của con, vườn trái cây của anh ấy con lại không có phân sao?
"Mẹ thấy con là đọc sách đến choáng váng rồi, đừng nói vườn trái cây kia của anh ba con không để cho con, cho dù là đồ của mẹ cùng cha con, cũng muốn để cho con trai cùng mấy đứa cháu của mẹ, với đứa con gái gả ra ngoài như con, nói thật cũng không có quan hệ nhiều lắm." Mẹ Quý lạnh nhạt nói.
Đứa con gái này, bà thực sự quá thất vọng rồi.
Bởi vì sinh bốn đứa con trai rồi mới sinh một đứa con gái, cho nên bà cùng chồng khó tránh khỏi cũng chiêu chuộng một chút, cũng không nghĩ đến vậy mà nuôi ra một bộ đức hạnh như vậy.
Mùa hoa quả này nó gọi điện thoại vê nói muốn quay vê hỗ trợ, lúc nghe nói như thế, mẹ Quý vui vẻ cho rằng đứa con gái này hiểu chuyện, lập tức nói chuyện này với Đan Hồng, Đan Hồng cũng không de bà nói đã đồng ý.
Nhưng con gái bà sau khi trở về đã làm việc gì?
Mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời treo cao ba sào mới dậy, sau khi lên đến núi chính là ăn trái cây, quả gì bán đắt, quả gì quy, nó ăn cái đó, còn chuyên chọn những quả đẹp, dễ bán để ăn.
Những thứ này bà cũng không nói cái gì, nhưng nó nói phải quay vê kiếm sống cơ mà? Nó làm cái gì sống?
Mọi người đều đang bận rộn làm việc, nó một mình ở đó cam một cuốn sách bại hoại giả vờ gia vit xem,me Quy co the không hiểu rõ con gái của mình sao, chỉ có điều không có phát tác mà thôi.
Còn có đô Đan Hồng mua về mang lên núi cũng để cho nó ăn không ít, trở vê mấy ngày nay nó đều đã lớn hơn bao nhiêu? Những thứ này đều là tình cảm của ai đây?
Coi như không hiểu chuyện nữa, vậy cũng nên rõ ràng, nhưng nó còn tiếp tục chê này chê kia, năm đồng ít ư?
Trong lòng mẹ Quý rõ ràng, năm đồng này kỳ thực cũng chính là Đan Hồng nhìn mặt mũi bà cùng chồng mà cho, nếu không thì đừng nói năm đồng, bảo con gái bà đưa lại năm đồng cũng là hợp lý!
Quý Vân Vân khó mà tin nổi nhìn mẹ cô ta, hỏi: "Mẹ, con là do mẹ sinh sao? Mẹ có coi con là con gái ruột không, trong lòng mẹ chính là dự định như thế sao?"
Mẹ Quy suýt chút nữa bị cô ta làm tức chết, chẳng muốn phí lời với cô ta: Khi nào thì con đi lên trường?”
"Mẹ, mẹ đây là muốn đuổi con đi sao?" Quy Vân Vân choáng váng nói.
"Con đừng có ở trong nhà mãi, chính mình đi ra ngoài tìm việc làm đi, mẹ cùng cha con cũng không hi vọng con có thể gửi tiên về hiếu kính, bản thân ở bên ngoài chăm sóc tốt chính mình là được. Mẹ Quý khoát tay nói. "Muốn con đi có đúng không, được, vậy con đi!" Quý Vân Vân tức giận nói.
Sau đó lập tức đi thu thập đồ đạc, ba tháng này trôi qua, trước sau đã phát mấy lần tiên công làm thuê, cô ta ở nhà mình ăn ở cũng không cân tiền, vì lẽ đó số tiền này đều giữ lại, bao gôm cả số tiền hai lần trước Đan Hồng tính toán cho mẹ Quý, bởi vì không bao nhiêu tiền nên mẹ Quý tiện tay đã cho Quý Vân Vân. Quý Vân Vân lại cam đi không ít trong tay cha Quý, đến cùng là con gái nhỏ, cha Quý cũng không có chỗ dùng tiên, cho cô ta cũng là cho.
Chỉ ít ngày như thế, trong tay Quy Vân Vân đúng là tích góp một ít, nếu như nói muốn rời đi, sức lực của cô ta cũng là quá đủ.
Thu thập đồ đạc, trực tiếp nổi giận rời đi.
Còn như mẹ Quý, đó là chẳng muốn quản, ngược lại là cha Quý hỏi hai câu, mẹ Quý nói: "Quá nuông chiều nó, không cân phải để ý đến nó, lớn như vậy rồi chẳng lẽ còn bị dụ!" "Cô nhỏ không làm việc." Yên Nhi cau mày nói.
Mẹ Quý vốn là tức giận, nhưng nhìn thấy cháu gái nhỏ chăm chú phê bình như thế, cũng nở nụ cười: Yên Nhi cũng không nên học theo cô của cháu, lười biếng không phải thói quen tốt." "Vâng, bà nội yên tâm, con sẽ siêng năng làm việc!" Yên Nhi gật đầu nói.
Mẹ Quý mang theo cháu gái cùng đi nhặt trứng gà, còn việc của con gái thì do bản thân của nó đi thôi.
Tô Đan Hồng mãi cho đến buổi tối mới từ chỗ Quý Kiến Quân biết Quý Vân Vân đi rồi, còn là nổi giận rời đi, hỏi: "Lam sao mà cùng mẹ âm ï vậy?”
"Không biết, mẹ không nói, có điều mẹ bảo đừng quản, người đã lớn như vậy rồi, đúng thực là có chút không hiểu chuyện. Quý Kiến Quân nói.
Anh đang kiểm kê tiền trong nhà, ngày mai dự định sẽ đi mua đất.
Có điều tính xong toàn bộ, tiên còn chưa đủ.
Hơn nữa nếu như anh muốn mua nhiều đất như vậy thì còn thiếu nhiều.
Tô Đan Hồng nói: “Anh mua một lúc nhiêu đất như vậy thì động tĩnh quá lớn, anh đi nhận thâu là được.
Hiện tại khả năng không thể so với đời trước của cô, muốn bao nhiêu đất chỉ cần anh có tiền, cũng có thể đi mua, vài năm trước còn có phong trào chống lại địa chủ đó, Kiến Quân nhà cô nếu như mua nhiều đất như vậy thì cũng gần xem như là một đại địa chủ rồi.
Tuy rằng mở ra cải cách, có điều đến cùng vẫn chưa được mấy năm, nếu như mua đất thì vẫn nên muộn một chút rồi tính. "Vậy trước tiên nhận thâu." Quý Kiến Quân nghe kiến nghị xong thì gật đầu nói, nếu như nhận thâu thì tiền kia còn dư lại không ít. Quý Kiến Quân cũng là người làm việc gọn gàng, ngày thứ hai anh đã di tìm trưởng thôn, cũng chính là chồng của chị Hứa làm chuyện này.
Nghe nói anh muốn nhận thầu đất, trưởng thôn vô cùng hoan nghênh, nếu có thể đem đất đưa ra nhận thâu vậy coi như là công lao của ông ta.
Hỏi Quý Kiến Quân muốn nhận thâu bao nhiêu năm? Hiện tại nếu như nhận thâu đất, vậy cũng rất rẻ, quốc gia đều đang cổ vũ việc này.
"Trong tương lai khẳng định sẽ tăng giá nên nếu như trong tay Kiến Quân có dư, vậy dứt khoát nhận thâu lâu một chút, cậu yên tâm, tôi nhất định chọn một vài chỗ đất tốt cho cậu!" Trưởng thôn nói.
"Trưởng thôn kiến nghị cháu nên nhận thâu bao lâu?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Vài ngọn núi kia không phải đều là 70 năm sao, ruộng đất của cậu cũng dứt khoát nhận thâu 70 năm được không?" Trưởng thôn hỏi.
"70 năm......' - Quý Kiến Quân có chút chân chờ, nếu như 70 năm, vậy tiên trong nhà cơ bản đều phải tiêu hết, bởi vì đất anh muốn đúng là không ít.
"Kiến Quân, nếu như cậu nhận thầu thì nhận thâu lâu một chút, có Đan Hồng ở đó, đất cậu nhận thầu thiệt thòi không được.' Chị Hứa đi ra, cười nói. "Vậy cũng nhờ chị Hứa chúc phúc." Quý Kiến Quân cười cười: Vậy thì 70 năm di