trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 172

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Đan Hồng cam tiên lương đi

sang kết toán, mỗi một nhà đều

tính toán vô cùng rõ ràng.

Hiện tại cô cũng không giống

như lúc vừa tới, ít giao du với

bên ngoài, trong thôn cô hau

như đã đi khắp cả, đặc biệt là

gân một năm qua, cô cùng

người trong thôn ở chung cũng

không tệ lắm.

"Đan Hồng, trong nhà vừa mới

rang hạt hướng dương, cháu có

ăn hay không?” Một bác gái

cười nói

Không ăn, cháu đang cho con bú, sợ nóng trong người. Tô Đan Hồng cười nói.

Người bác gái này cười nói: "Cũng chỉ có cháu nuôi cẩn thận, nếu như là chúng ta nào sẽ như vậy, nào có tính toán những thứ này? Có điều có điều kiện nuôi cẩn thận một chút cũng được, tương lai cũng có thể lên đại học!"

Lời này Tô Đan Hồng thích nghe.

Bác gái này lập tức nhỏ giọng, hỏi: "Có điều nói đi nói lại, Đan Hồng, cô em chồng kia của cháu có tính tìm đối tượng hay không đấy?"

Loại việc tìm đối tượng hay không ấy, Tô Đan Hồng sẽ không nhúng tay quản, nghe vậy thì nói: Cái này cháu không rõ ràng lắm, thím nếu muốn biết, có thể đi hỏi mẹ cháu, khuê nữ như cô nhỏ của cháu, bà ấy hẳn là rõ ràng nhất."

Còn như việc mà khả năng Quý Vân Vân không có ý định gả ở quê nhà này, cô khẳng định cũng sẽ không nói

Chuyện này thì đi hỏi mẹ chông cô đi.

Tô Đan Hồng đưa tiền lương kết toán cho những nhà khác, xác thực không mất bao nhiêu thời gian của cô, không tới nửa giờ cô đã quay về. Lập tức đem chuyện bác gái kia hỏi thăm việc hôn nhân của Quý Vân Vân nói với Quý Kiến Quân, Quý Kiến Quân không coi là việc to tát: "Vân Vân tuổi cũng không nhỏ, có người hỏi đến rất bình thường, có điêu chuyện của em ấy chúng ta đừng quản, để tự mẹ cân nhắc."

Nếu nói không mong em gái ruột của mình tốt thì đó khẳng định là không thể, chỉ là ngóng trông em ấy tốt rôi vậy em ấy cũng có khả năng tốt ư, chỉ cái tính cách này thì sau khi kết hôn tám chín phần mười là sẽ âm ï. Anh hiện tại quá bận, thực sự không có tinh thần và thể lực đi phân tâm làm những việc này. Tô Đan Hồng cũng không nhiều lời, chuyện này lập tức bỏ qua. Hai vợ chồng bắt đầu kết toán chỉ tiêu của thời gian này.

Mấy tháng này chi phí nhân công thật sự không ít, người giúp việc thì cũng thôi, làm thuê ngắn hạn mà nói cũng tiêu tốn gần hai trăm đồng chẵn, hơn nữa tiêu tốn cho người giúp việc, khoản tiền này thực không nhỏ.

Đương nhiên, chi phí không nhỏ nhưng thu hoạch cũng không tệ, hoa quả năm nay cũng tăng không ít, tăng nhiều nhất chính là anh đào, những cái khác thì tăng cũng không nhiều, có điều vấn là tăng nhiều. Khấu trừ đi chi phí nhân công, tiền xăng, tiên ăn cơm ở bên ngoài v. v... hàng loạt các khoản chi này, mấy tháng nay bọn họ gần như kiếm lời không kém với khoản phạt tương lai phải đóng cho đứa thứ ba.

Tô Đan Hồng đối với việc này khá hài lòng, co hiện tại khá ít làm thêu, trên cơ bản cả nhà dựa cả vào công việc của Quý Kiến Quân làm, cô nhìn chồng mặc dù hơi mệt mỏi nhưng tỉnh thân của anh rõ ràng phá lệ rất tốt, hơn nữa cũng tự tin rất nhiều, nhìn càng mê người. Uhm, chí ít cô bị mê hoặc.

'Vợ, em nói chúng ta mua một miếng đất giữ lại trông hoa màu thì có tốt khong?”Quy Kiến Quân tính toán xong nợ nân thì dựa vào người vợ anh thương lượng.

"Mua đất trồng hoa màu? Ý của anh là mua một cái đồn điền?" Tô Đan Hồng vừa nghe thì hỏi. Quý Kiến Quân ngẩn người, gật đầu nói: "Gần như là ý tứ như vậy.

"Có thể." Tô Đan Hồng nói. Trước đây nhà cô trừ buôn bán, đồn điên cũng là có không ít, thu hoạch của đồn điên cũng tốt.

"Quả thực có thể sao?" Quý Kiến Quân vui mừng hỏi lại.

Tô Đan Hồng nói: "Có thể, có điêu anh không thể quá met mỏi, anh phải nhớ kỹ, em và con cả nhà đêu dựa vào anh, nếu như anh mệt mỏi ngã bệnh, vậy toàn bộ đều là làm không công." Làm đồn điền khẳng định không thành vấn đề, nhưng trực tiếp thuê người là được, cô không hi vọng chông cô mệt đến tổn thương thân thể.

Nhưng Quý Kiến Quân rõ ràng cường tráng như gì vậy, tuy rằng thời gian này có chút bận rộn, nhưng mà thức ăn của anh đã bù đắp lại, sáng sớm thì có cháo xương ăn, đi ra bên ngoài làm việc còn ăn cơm ở tiệm, buổi trưa cũng ăn vô cùng tốt, lại thêm vào buổi tối trở về, vợ anh cũng có thể làm không ít đồ ăn ngon chờ anh trở về ăn, lúc rãnh rỗi cô còn có thể nấu cho anh một nồi nước thuốc cho anh ngâm chân.

Không có ai làm việc nội trợ tốt hơn so với vợ anh, quả thực chính là người tra thêm dầu cho động cơ của anbhl

Quý Kiến Quân đã đem dự định của anh nói với vợ, nói: “Anh đã dự định xong rồi, anh định đem tiên kiếm được lần này toàn bộ đều mua đất, những mẫu đất đó chúng ta thuê người trong thôn trông, đến lúc đồ trong đất chúng ta mọc lên, anh vận chuyển qua bên thành phố Đại Học kia bán, đây chính là sản vật của chúng tai"

9O Với mua từ người trong thôn không giống nhau ư?" Tô Đan Hồng cười nói.

"Không giống nhau." Quý Kiến Quân lắc đầu.

Tuy rằng anh theo thuyết vô thần, nhưng hiện tại anh cũng tin, đồ vật của nhà anh cùng với nhà khác thật không giống nhau, đồ vật nhà anh chính là tốt, không thể chê, của người khác cũng không kém, nhưng đem so với nhà anh, nói tóm lại là thiếu đi một chút tinh thần. Cửa hàng ở bên thành phố Đại Học kia, chuyện anh làm là buôn bán cho những người khách quen, ai cũng đều tinh ý như gì, có phải là đồ nhà anh sản xuất hay không, một lát đã nhìn ra.

Bởi vì Quý Kiến Quân cũng không phải là không có dự định chở đồ vật của những người khác trong thôn qua, lần trước đã chở không ít hạt đậu qua, tuy rằng anh không nói là do chính mình sản xuất, nhưng sau khi nhóm người lớn tuổi bọn họ xem xét thì đến tìm anh hỏi đậu đen đậu đỏ lần trước kỳ thực đều không phải là của nhà anh phải không?

Quý Kiến Quân cũng ngớ người, lập tức vặn hỏi lại có phải chất lượng có vấn đê không? Anh vô cùng chú trọng danh tiếng, trước khi mua của người trong thôn anh đều đã xem qua, tuyệt đối deu tốt, mới nhất, không phải hàng cũ.

Nhóm người lớn tuổi nói, hạt đậu không tệ, nhưng nếu như lân sau tiếp tục bán, vậy thì đem đồ nhà anh trông tới bán, ăn của người khác tuy cũng không tệ, có điêu đều là thiếu một loại mùi vị khiến người ta muốn ăn tiếp, biến thành có cũng được mà không có cũng được.

Ví như mật ong nhà anh, trứng gà nhà anh, còn gà sống nhà anh cùng các loại trái cây, đó là mỗi một ngày ăn đều ăn không chán. Không ít người còn nói, đồ nhà anh bồi dưỡng cơ thể, thân thể xương cốt bọn họ phảng phất đều khỏe mạnh hơn một chút. Quý Kiến Quân cười nói vậy sau này để bọn họ nhận đồ của nhà anh, anh cũng buông lời ra ngoài, sau này cửa hàng của anh, cũng chỉ bán đồ nhà anh. Trước mùa hoa quả, cửa hàng bên thành phố Đại Học kia còn có thể mỗi ngày đều mang hoa quả mới lên, thế nhưng hiện tại cơ bản không có, mùa hoa quả rộ lên xem như đã qua, phía sau còn lại chính là mười mấy cây hông.

Cái đó cần làm thành bánh quả hồng rồi. Vì lẽ đó thời gian sau này, mặt tiền cửa hiệu trên căn bản có chút vắng vẻ.

Có điều năm nay Tết đến, dê rừng cân làm thịt, nhưng dê rừng cũng không nhiều, hơn hai mươi con mà thôi, bán không đủ.

Còn như hai mươi mốt con lợn con ở đỉnh núi bên cạnh kia hiện tại mới hai tháng, là trước khi bận rộn với mùa hoa quả, cha Quý cùng bác cả đi bắt trở về, tính toán một chút thời gian, đến thời điểm năm mới thì lớn thành thịt đấy, anh không dự định g.i.ế.c lợn.

Vì lẽ đó nghĩ tới nghĩ lui, anh dự định mua đất. Đấn lúc đó trồng gạo, trồng đậu phộng, trông đậu nành v. v... những hạt gạo, đậu phông, đậu nành này hong khô, vậy thì có thể đem bán trực tiếp, đến khi đó mặt hàng cũng sẽ nhiều lên, không đến nỗi nhìn đơn điệu như hiện tại không phải sao?

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 172