trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 204

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Ngược lại mặc kệ mẹ Quý nói thế nào thì Quý Vân Vân cũng không trở vê nhà chồng.

Tô Đan Hồng biết được chuyện này từ chỗ Yên Nhi, Yên Nhi theo bác ba của cô bé xuống núi đến học với cô nói: "Cô nhỏ nói cô ấy không trở về nhà chồng, bên nhà chồng nuôi heo, quá thối, cô ấy còn nói, cô ấy không ăn cơm gì ở nhà chồng, bằng cái gì mà làm việc cho nhà chồng? Cô ấy không làm!"

"Con bé này." Quý Kiến Quân nghe vậy nở nụ cười nhẹ, nói với Tô Đan Hồng: "Anh đi qua bên đập chứa nước xem.

"Đi đi." Tô Đan Hồng gật gù.

"Ba, ba." Hai tiếng ba này, đứa thứ hai Tê Tê gọi đặc biệt rõ ràng, bước chân nhỏ kia, cũng lảo đảo hướng cha bé mà vo tới. Anh mang con di đi. Tô Đan Hồng nhìn thấy đứa nhỏ này, xua tay đẩy đi.

Tê Tê không tiếp tục ở nhà được nữa, cả ngày đêu muốn ra ngoài, nếu có thể thả bé chơi ở trên núi, bé có thể một ngày cũng không màng nhớ đến người mẹ này.

Quý Kiến Quân cười cười ôm con trai nhỏ trở về phòng lấy sợi đai lưng, Tê Tê hết sức phối hợp để cha bé quấn bé trước ngực, sau đó hai cha con lái xe đến đập chứa nước.

Trong nhà.

Đừng xem Yên Nhi không lớn nhưng bản lĩnh học nói là dạng cực kỳ giỏi, vê cơ bản Tô Đan Hồng có thể tưởng tượng Quý Vân Vân khiến mẹ chồng cô ta tức giận thành dáng vẻ ra sao. Sau đó Tô Đan Hồng nói với Yên Nhi: "Con học mấy cái này từ ai vậy?”

"Con không học ai hết, đây không phải là muốn đem chuyện của cô nhỏ nói cho bác ba gái nghe sao. Yên Nhi cười hi hi nói.

Quý Kiến Quân là bác ba của cô bé, vì lẽ đó gọi cô là bác ba gái. Đây là cách gọi của thế hệ mới, ở thế hệ Quý Kiến Quân đều quen gọi chung là thím, dù cho là vợ của bác cả Quý, vốn Quý Kiến Quân cũng phải gọi là bác gái cả, có điều người của thời đại đó đều trực tiếp gọi thím.

Có vài khu vực, gọi mẹ mình cũng gọi là thím, không gọi mẹ. Có điều hiện tại là thời đại mới, chịu ảnh hưởng bên ngoài, đặc biệt là Vân Lệ Lệ, Tết lần này trở vê, còn đặc biệt uốn nắn Yên Nhi, không để cho cô bé gọi thím ba mà phải gọi bác gái ba. Một thời gian thì Yên Nhi đã đổi cách gọi, từ sau lúc đó cô bé liên gọi cô là bác ba gái.

Mà Quý Tiểu Đông cùng hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc cũng không cần đổi cách gọi, bởi vì Quý Kiến Quốc cùng Quý Kiến Nghiệp đều lớn hơn so với Quý Kiến Quân, tự nhiên gọi cô thím ba không sai rồi.

"Lần sau không cho học những thứ này." Tô Đan Hồng nói.

Yên Nhi gật gù: "Vậy lân sau con không học, có điêu cô nhỏ làm bà nội tức không chịu được, nội đều không nói chuyện với cô ay

"Cô nhỏ làm bà nội tức giận?" Nhân Nhân ở một bên nghe vậy thì cau mày.

Thằng bé lớn lên gương mặt tròn như bánh bao, đừng xem tuổi còn nhỏ nhưng nếu tính tuổi mụ hiện tại đã ba tuổi, cả người đều hiểu chuyện hơn không ít.

Ví như cậu bé đối đãi với bà nội bé đặc biệt hiếu thuận, có lúc ở trên bàn nhìn thấy thức ăn ngon đều sẽ hỏi có đem sang cho ông bà nội không?

Lúc này nghe được bà nội cậu bé tức giận, lập tức liên cau mày.

"Giận, chị rửa sạch dâu tây cho bà nội, bà nội chỉ ăn một quả thì bảo chị cùng bác ba xuống núi tìm em chơi. Yên Nhi nói.

"Cô nhỏ không hiểu chuyện." Nhân Nhân nói.

Yên Nhi gật gù, đã hỏi chữ ngày hôm qua anh Tiểu Đông dạy: "Em trai còn nhớ mấy cái này không?”

"Em nhớ..... -

Hai chị em liền đi đếm số chữ đã ghi nhớ ngày hôm qua trên đầu ngón tay, anh Tiểu Đông ngày hôm nay sẽ sang kiểm tra. Tô Đan Hồng vào nhà bếp làm bánh ngọt ăn.

Hôm nay cô làm bánh hạt vừng đậu phộng, rất thơm, làm xong cho hai chị em bọn họ mỗi người hai cái, tiếp đó sau khi rót hai chén sữa mạch nha thì liên mang theo một mâm bánh ngọt nhỏ lên núi.

Lúc cô lên núi, Quý Vân Vân đang ăn dâu tây, tám chín phân mười vẫn là Yên Nhi rửa cho. "Cô út." Tô Đan Hồng nói.

Quý Vân Vân còn nhớ bốn chị dâu lúc trước, chỉ có Tô Đan Hồng không cho cô ta mặt mũi, nghe vậy hừ một tiếng xoay người không thèm để ý cô: "Quý Vân Vân, con là người điếc hay là người mù, chị ba đang nói với con, con có nghe không vậy?” Me, mẹ nói lớn như vậy làm gì, con nghe được còn không được à!" Quý Vân Vân không khỏi nói. "Nghe được rồi con còn muốn giống như tổ tông à?” Mẹ Quý nói.

Quý Vân Vân nói: Vậy còn muốn con thế nào?”

Tô Đan Hồng cười cười, nói với mẹ Quý: Mẹ mẹ đừng nóng giận.

Mẹ Quý sắc mặt âm trầm, Tô Đan Hồng liên bưng điểm tâm cho bà, nói: Mẹ mẹ đi vào rót một chén sữa mạch nha ăn cùng với bánh này, mùi vị vô cùng tốt."

Me đã nói, cái bình sữa mạch nha kia để tôi mang về." Quý Vân Vân lập tức lên tiếng, sau đó đắc ý ngẩng cằm lên nhìn về phía Tô Đan Hồng.

Sắc mặt mẹ Quý có chút không tốt lắm, mặc dù đã nói phải cho con gái nhưng này không phải bà mở miệng, bà nghĩ sau khi Đan Hồng mua tới, bà cùng chông bà cũng không ăn, cho con gái thì cho con gái.

Nhưng không nghĩ tới, con gái của bà đây vậy mà dùng thái độ này nói chuyện với chị dâu ba, đây là đang làm gì, lại cố ý chế nhạo chị dâu ba của nó sao? "Mẹ, tối nay con vẫn muốn ăn một ít dâu tây, mẹ giúp con hái một ít đi." Tô Đan Hồng nhìn về phía mẹ Quý cười nói. Được. Mẹ Quý cũng không muốn ở cùng đứa con gái này, trực tiếp ôm rổ đi rồi.

"Cô nhỏ cảm giác mình rất ghê gớm Sao? Mẹ Quý vừa đi, nụ cười trên mặt Tô Đan Hồng lập tức lạnh nhạt, nhìn Quý Vân Vân nói.

Quý Vân Vân trên mặt cũng lộ ra nụ cười gắn, nói: "Làm sao, không tiếp tục bày vẻ sao?"

" Tôi nói này, Quý Vân Vân cô từ đầu tới đuôi có điểm nào là có thể đem ra so được với tôi? Ngay cả dâu tây cô ăn hiện tại cũng là từ trong đỉnh núi nhà tôi mọc ra, đất cô đang đứng này cũng là của nhà tôi, ở trên địa bàn nhà tôi cô dám ngang ngược như thế với tôi?" Tô Đan Hồng lạnh nhạt nói.

Quý Vân Vân sắc mặt khó coi, trực tiếp vứt dâu tây ăn được một nửa trên đất : "Ai mà thèm đồ của côi"

Không nhìn ra được cô út thật là có chút chí khí, đã là không thèm đồ của tôi vậy cái bình sữa mạch nha kia cũng là tôi mua về hiếu kính cha mẹ chồng tôi, cô cũng không nên mặt dày đem đi nhỉ?" Tô Đan Hồng hạ giọng nói.

"Thật sự coi là tôi thèm sao, nếu không phải là mẹ tôi cho tôi, cô cho rằng tôi có muốn không hả!" Quý Vân Vân lập tức nói. " Tôi biết cô không thèm cơ mà cô cũng biết, tôi cũng không thèm người cô nhỏ như cô này đến địa bàn của tôi làm khách, vườn trái cây kia là của tôi, cô út cô tự tiện đi." Tô Đan Hồng đạm mạc nói.

"Của cô? Chuyện cười, đỉnh núi này là của anh ba tôi!" Ánh mắt của Quý Vân Vân biểu lộ cô thì là cái thá gì, cười găng nhìn Tô Đan Hồng.

"Anh ấy trước đây là anh ba của cô không phải giả, nhưng hiện tại là chông của tôi, là cha của hai đứa con trai tôi, anh ấy gân gũi với tôi hay là thân thiết với cô, trong lòng cô út không tính toán ra sao? Người đã bao lớn rồi mà còn nói loại lời nói ấu trĩ này, buôn cười không, cũng là người từng đọc sách ở trường đại học một năm nửa năm, làm sao mà một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu vậy." Tô Đan Hồng cắp s.ú.n.g mang gậy nói.

Sắc mặt Quý Vân Vân đỏ lên, khó coi đến cực điểm.

"Đã là gả cho người ta, ở đây xác thực có câu nói nhà mẹ đẻ chính là nơi ấm áp của người con gái lấy chồng, thế nhưng nhà mẹ đẻ cũng không phải là nơi cho con gái đã gả ra ngoài như cô có thể trở về la lối khóc lóc, đó là mẹ chồng tôi, điều kiện trước tiên để cho cô tức giận là cô phải có khả năng phụ trách đến cùng, có khả năng chăm sóc đến cùng, cô nếu như làm bà ấy tức giận ngã bệnh, cuối cùng người chăm sóc cho bà ấy, có thể là cô sao?" Tô Đan Hồng cười lạnh nói.

"Đó là mẹ tôi, cô cho rằng bà cùng cô sẽ thân thiết sao, cho là bà cùng cô gần gũi, vậy cũng là thân thiết không qua được tôi - con gái ruột của bà!" Quý Vân Vân giễu cợt nói.

Tô Đan Hồng gật đầu: " Tôi biết đó là mẹ ruột cô, có điều hiện tại cô đã là con gái gả ra ngoài như nước đã đổ ra, cô không có tư cách tiếp tục trở về làm bà tức giận, Quý Vân Vân, lan này là cảnh cáo, lần sau cô nếu như còn dám trở về làm mẹ chồng tôi tức giận thì đỉnh núi này của tôi cô ngay cả một bước cũng không lên được.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 204