"Dạ cái này là của anh chồng con, anh ấy đến thành phố Giang Thủy này bán quả anh đào này cũng thuận tiện tặng cho con và Kiến Văn một ít, con mang sang đây cho cha mẹ ăn cùng. Vân Lệ Lệ cười nói.
Mẹ Vân nghe vậy, bà ta cũng nhớ rằng năm trước cô ta cũng có đem một ít quả anh đào đến đây, bà ta cười nói: Năm trước, sau khi mấy đứa cháu trong nhà được ăn qua, tụi nó đều rất thích, ăn hết còn nhắc mãi không ngưng.
Vân Lệ Lệ cười nói: Vậy cái này cũng chia cho bọn nhỏ ăn cùng đi ạ.
Sau đó cô ta đổ anh đào ra, cũng không nhìn đến chị dâu cả kia, chỉ đem số anh đào ấy đi rửa sạch sau đó đưa cho mẹ mình ăn, cũng không phải quá nhiều, chỉ có nửa cân: "Mẹ, mẹ ăn thử một chút đi ạ."
Nếu bây giờ cô ta trở về, thì mẹ của cô ta chắc chắn cũng sẽ không nở ăn một trái. "Ngon." Mẹ Vân cười nói, quả này ăn thật ngon: "Bác ba bên đó của con hiện tại đúng là tài giỏi."
" Đúng vậy ạ, ở trong thôn đó có ai mà không biết đến danh tiếng của anh ấy? Bây giờ thì đã không còn kiểu dáng xếp hạng nhà giàu, nếu là trước kia thì anh ấy chắc chắn cũng thuộc dạng nhà cực giàu. Vân Lệ Lệ cười nói
"Giàu như vậy sao?" Vốn dĩ mẹ Vân cũng chỉ vừa hỏi cho biết, không ngờ đến anh lại một người giàu có như vậy, chuyện này thật không thể tin được!
Chị dâu cả Vân nghe xong liên cười lạnh nói: "Cô hai chắc là nói quá rồi, nếu như có tiên như vậy tại sao còn để em cùng Kiến Văn mua nhà, mà còn về nhà mẹ đẻ lấy tiền vậy!"
Chị ta vẫn còn luôn nhớ mãi đến năm trăm ngàn kia đói
Hơn nữa chuyện này đã qua nhiều năm, vậy mà vẫn chưa thấy trả một xu nào!
"Đó là trước đây, bọn họ chưa đạt đến trình độ như lúc này, nhất là trong một năm qua, chị dâu là sao mà biết bác ba bên kia có bao nhiêu tài sản, chị có biết hiện tại anh ấy có bao nhiêu người làm không? Cũng tâm mười mấy người đó!" Vân Lệ Lệ nói. Cô ta ở bên chồng thì đứng thứ tư trong nhà, còn ở bên phía mẹ đẻ thì có hai người con trai, hai người con gái, cô là người con thứ hai sau anh trai cả, nên gọi là cô hai. Hôm nay cô ta về đây cũng là để chấn chỉnh lại hai người chị dâu, nhưng mà hiện tại chỉ có mỗi chị dâu cả, người còn lại thì không thấy đâu.
Mười mấy người làm?
Chị dâu cả Vân nghi ngờ nói: "Cô hai càng ngày càng biết nói đùa, những chuyện như thế này đừng đem ra đùa giỡn.
'Em nói đùa với chị làm gì? Tại chị dâu cả không biết, bác ba bên ấy nhận thâu hai cái vườn trái cây trên đỉnh núi, một đỉnh núi thuê bốn công nhân, hai đỉnh núi thì là tám người, còn có đập nước ở bên kia cũng có hai người, còn chưa tính anh hai bên nhà chồng và chị em dâu bên ấy cũng đi theo làm cho bác ba. Anh hai thì đang lái xe cho bác ba, là loại xe tải lớn để chở hàng, một chiếc có giá cũng tâm năm sáu ngàn, một ngày chở biết bao nhiêu hàng hóa, còn về phần chị dâu bên đó của em cũng được bác ba sắp xếp cho làm việc ở trong cửa hàng bách hóa, chị dâu cả có biết một tháng bác ba bên đó trả tiên lương cho công nhân là bao nhiêu không?” Vân Lệ Lệ Cười nói. "Người ở quê thì được bao nhiêu, mười mấy hai mươi đồng là cùng." Chị dâu cả Vân tuy biết cô ta là đang khoe khoang với mình, bản thân chị ta cũng không nhịn được mà nói.
"Vậy thì chị dâu đoán sai rồi, bác ba bên đó trả tiền lương cho công nhân một người là ba mươi đồng!" Vân Lệ Lệ nói.
"Ba mươi đồng?" Chị dâu cả Vân nghe xong liền ngẩn người, hiện tại chông của chị ta đi làm ở bên ngoài thì mới có lương một tháng ba mươi đồng.
Nhưng mà đây đã là mức lương của năm trước rồi, tiên lương của năm nay, ngoại trừ hai người mới vào làm ở bên đập chứa nước thì em nghe mẹ chồng nói rằng tiền lương của mỗi người năm nay là ba mươi am đồng." Vân Lệ Lệ cảm thấy rất hài lòng khi có thể khiến chị ta khiếp sợ.
"Công việc chỉ có bao nhiêu đó, sao lại trả nhiều tiên lương đến vậy?" Chị dâu cả Vân không khỏi thắc mắc.
"Cái gì mà bao nhiêu đó việc, ở trong vườn trái cây còn có chuông gà, chuồng dê, chuông heo. Không nói đến có bao nhiêu chuồng gà, chỉ tính số con gà trong chuồng cũng đã hai ngàn con, còn heo thì ba mươi con, hiện tại con nào cũng đều đã được một trăm kg, nhưng theo lời mẹ chồng của em nói, bác ba bên đó muốn nuôi đàn heo này tới tận cuối năm, vậy thì tính sương sương thì đến lúc đó mỗi con đã được ba trăm kg, dựa theo giá thịt heo hiện tại, thì chị nghĩ xem ba mươi con heo này có giá bao nhieu? Vân Lệ Lệ nói, nghe mà phát thèm.
Trong mấy năm gần đây, thịt heo đã tăng rất nhanh, một kg thịt tăng tới hơn tám hào, năm nay cũng tăng, chờ cho đến cuối năm thì chắc chắn thịt heo còn tăng lên cao.
Cho dù không tăng giá, chỉ dựa theo hiện tại, thì một con heo đã được ba trăm đồng, vậy ba mươi con heo chính là gân một vạnl
Số tiền này nhiêu như thế nào? Chị dâu cả Vân và mẹ Vân đều choáng váng, nhà họ Quý bên kia thế mà lại nuôi tới ba mươi con heo?
Mà hiện tại thịt heo tăng giá như thế nào, cả hai người đều biết rất rõ, tốt thật, đến lúc đó, chẳng phải là có nhiều tiền lắm sao?
"Vốn dĩ là em định đi mượn tiền của bác ba bên đó, mượn để trả cho mẹ, nhưng mà năm trước bác ba nhận thầu đập nước, một cái đập nước nếu nhận thâu là tận hai mươi năm, tiền bo ra là ba nghìn đồng, cho nên có hơi thiếu hụt, nhưng mà mẹ cứ yên tâm, chờ cho bác ba bên ấy hết mùa trái cây này, con sẽ đến gặp bác ấy để mượn tiền trả lại cho mẹ." Vân Lệ Lệ nói thẳng trước mặt chị dâu cả.
Bởi chỉ vì cô ta mượn số tiền năm trăm đồng này, mà cha mẹ cô ta cũng phải chịu cảnh bị đối xử lạnh lùng của hai người chị dâu.
Nói thật ra thì, trong lòng của Vân Lệ Lệ cũng có chút hổ thẹn, nhưng cô ta không hối hận, nếu lúc trước cô ta không quyết tâm mượn tiên, hiện tại thì cô ta và Kiến Văn sẽ không có nhà ở, với giá tiền nhà đang tăng như hiện nay, hai vợ cheng cô làm gì có đủ tiền để mà mua?
Về số nợ của mình, cô ta và Kiến Văn sẽ trả lại hết, không thiếu một xu, hơn nữa cô ta cũng nhớ rõ cái ơn này của cha mẹ mình, từ nay về sau nếu họ cần gì cô ta cũng sẽ đồng ý giúp đỡ mà không từ chối!
"Không cần, không cân vội đâu, chờ cho con và Kiến Văn có đủ tiên trong tay rôi đem trả cũng được, không cần con phải đi mượn của bác ba bên đó, không lại nợ thêm một ân tình. Dù gì đây cũng là con gái của bà, mẹ Vân tất nhiên là không mong muốn con gái của mình là thiếu nợ nữa, bà biết cháu gái của bà bây giờ vẫn đang ở quê, chắc chắn con bé cũng được bác ba bên đó chăm sóc.
Đúng vậy đó, dựa theo mức lương hiện tại của cô hai và dượng đây, cũng chỉ có thể để dành được nửa năm, có thể trả hết sao?" Chị dâu cả Vân cảm thấy ý kiến này của Vân Lệ Lệ khá hay, nhưng suy nghĩ trước sau vẫn cảm thấy là số tiên này cũng đã được vay quá lâu, hơn nữa cho dù có trả lại cũng không mua được nhà, vậy bây giờ lấy lại thì có ích gì? Ngược lại chị ta lại cảm thấy bác ba bên kia của em gái chồng, nếu có mối quan hệ tốt thì thật là không tệ, sau này cũng có lúc cần tới.
Hiện tại tiền lương của Vân Lệ Lệ một tháng được ba mươi hai đồng, ngoài ra còn có thêm một f trợ cấp này nọ thì cũng được ba mươi lăm, ba mươi sáu đồng, cũng tâm tâm đó.
Ngày thường hai vợ chồng thường hay ăn cơm ở trong căn tin của trường, vì có nhà riêng nên không ở nhà thuê, mỗi tháng cũng chỉ tốn tiền điện nước, một ít tiên sinh hoạt. Tính ra một tháng thì cả hai cũng còn gân sáu mươi đồng, nửa năm thì được ba trăm sáu, hơn nữa bây giờ cô ta trả hết nợ bên này, trong hai tháng hè cô ta và Kiến Văn có thể mở lớp luyện thi trong hai tháng đó, và hai tháng này bọn họ cũng có thể kiếm được tiền lương từ bên ngoài không ít.
Cho nên tính đến nửa năm thì số tiên kia cũng không hề nhỏ. "Đến lúc đó, em chỉ cần trả tiên lại cho bác ba của em là được rồi." Nhưng ý của Vân Lệ Lệ đã được quyết định rồi.
Vốn dĩ cô ta không nghĩ đến chuyện này đâu, nhưng nhìn thấy mẹ mình ở nhà bị chị dâu cả không dành cho chút tôn trọng nào, cho nên cô ta thật sự không nghĩ sẽ kéo dài số tiền nợ này nữal