ân tình với chị tal
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của mẹ mình, Vân Lệ Lệ cười nói: Me à, cứ yên tâm đi, hiện tại con và Kiến Văn đang sống rất tốt."
"Vậy là được rồi" Mẹ Vân lúc này mới chịu không nói gì nữa. Chị dâu cả Vân thấy cô ta nhất định trả lại tiên, nên cũng không nói gì nữa, số tiên này vốn dĩ phải được trả từ lâu rồi!
Vân Lệ Lệ nán lại một lúc, sau đó nói mình còn có bài tập của học sinh chưa chấm, lúc này mới trở về.
Thời điểm trở về, Vân Lệ Lệ nói chuyện với Quý Kiến Văn: "Kiến Văn, em vừa nói với mẹ, em muốn đi mượn tiền của bác ba bên đó, đem ve trả lại cho mẹ." Quý Kiến Văn ngây người, hỏi: "Chẳng phải tiền nợ không còn bao nhiêu sao? Chúng ta cũng gần trả xong hết rồi."
Sau những nỗ lực không ngừng cố gắng của hai vợ chồng, tháng trước đã trả xong số tiền nợ thế chấp, về sau cũng chỉ có kiếm tiền trả cho cha mẹ vợ bên kia, cũng không cần phải đi đến mượn anh ba nữa.
" Nhưng mà khi em trở về đó, thấy chị dâu cả không có tôn trọng mẹ, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu.” Bên ngoài kiên cường bao nhiêu, nhưng khi ve nhà cô ta sẽ không che giấu sự yếu đuối của mình, nói đến đây vành mắt của cô ta cũng ửng đỏ.
Cô ta thấy mẹ mình đã chẳng còn vị trí nào ở trong căn nhà đó.
Quý Kiến Văn biết năm trăm đồng ở vài năm trước thì có giá trị thế nào, nhưng hiện tại năm trăm đồng bây giờ cũng đã chẳng còn giá trị nhiều như trước kia, nhìn thấy vợ mình như vậy, anh ta nói: "Vậy chờ đến thứ bảy tuần này, chúng ta trở vê thăm Yên Nhi, cũng như trở vê tìm anh ba mượn một chút." Vê chuyện của cha mẹ vợ bên đó, anh ta cũng cảm thấy rất có lỗi. Nhưng lúc ấy, anh ta và Lệ Lệ thật sự rất muốn có một căn nhà để ở, cho dù chỉ là tám mươi mét vuông!
Cho nên lúc đó hai vợ chồng đã ích kỷ, câm lấy số tiên năm trăm đồng đó.
Vì vậy hai nhà kia mới làm ồn ào một trận, nhưng mà nhà cũng đã mua, chuyện khó khăn nhất bây giờ cũng đã kết thúc rồi.
Về việc trả lại tiền cho cha vợ, Quý Kiến Văn cũng chưa nói đến cái gì, hiện tại đối với thu nhập của hai vợ chồng anh ta, nhiều nhất cũng trả được hết nợ trong một năm.
Cho nên vào thứ bảy tuân này, Quý Kiến Văn một mình ngồi xe trở vê, còn Vân Lệ Lệ vì bận phải ở lại dạy bù cho học sinh, để kiếm thêm ít tiền.
Đối với chuyện Quý Kiến Văn trở vê, mẹ Quý cũng vô cùng vui vẻ, Yên Nhi cũng vui vẻ không kém, dù sao cũng là cha ruột, con bé vẫn rất yêu mến cha mình. Quý Kiến Văn trở về vào thứ bảy và cũng vội trở vê trong ngày chủ nhật. Anh ta câm lấy năm trăm đồng đã vay từ anh ba của mình rồi quay trở về thành phố Giang Thủy, đưa tiền cho Vân Lệ Lệ đem đi trả.
"Kiến Văn, tuy rằng hai vợ chồng mình còn thiếu bên nhà anh tám trăm đồng, nhưng không biết vì sao, em lại cảm thấy bản thân thoải mái hơn nhiều?" Sau khi trở vê, Vân Lệ Lệ hỏi Quý Kiến Văn.
Quý Kiến Văn cười nói: "Sang năm chúng ta sẽ không cần trả lại tiên cho bên em nữa, đợi sau khi trả hết nợ, em đã có thể tiêu dùng tiền lương vào những món em thích
Vân Lệ Lệ nghe vậy cũng cảm thấy rất hạnh phúc, hai vợ chồng họ nghĩ về tương lai một chút, họ cảm thấy tương lai sau này của bọn họ rất đẹp, bọn họ đã có công việc ổn định, cũng không phải cân âu lo về chuyện này, hiện tại cũng có nhà ở, chờ trả hết nợ rồi thì cô ta đã có thể thoải mái hơn rồi.
Có trời mới biết, cô ta đã chán ngán cơm của căn tin ở trường đến mức nào rồi, đến mức mà mỗi ngày đều không nuốt trôi.
Ở phía quê nhà.
Tô Đan Hồng nói chuyện với Quý Kiến Quân: "Cuộc sống của chú tư cũng không dễ dàng gì." Trên lưng gánh nhiều nợ như vậy, tuy tiên lương của hai vợ chồng cũng đã được tăng, nhưng cũng chỉ có tăng thêm bốn mươi đồng, vậy thì đủ cái gì?
"Em ấy cũng sẽ mau trả hết nợ thôi, hiện tại thì chỉ thiếu cha mẹ là ba trăm, thiếu vợ chồng mình năm trăm, cũng có thể chưa tới một năm đã có thể trả hết. Quý Kiến Quân không lo lắng gì nói.
Đối với anh mà nói, cuộc sống của Kiến Văn hiện tại cũng vẫn rất là tốt, tuy rằng có mắc nợ, nhưng hai người bọn họ năm nay mới có bao nhiêu tuổi đâu, cuộc sống dường như chỉ mới bắt đầu, nhân lúc còn đang trẻ cũng nên chịu gian khổ một chút điêu này cũng có lợi chứ cũng không quá là hại.
Hiện tại chịu khổ, sau này mới biết trân trọng những ngày tháng tốt đẹp mà mình có được ở tương lai.
Tô Đan Hồng mỉm cười, cũng không phản đối điều gì trong lời của anh, cô hỏi: "Hôm nay anh có nghỉ ngơi không?" Mấy ngày nay anh thật sự rất bận.
"Nghỉ ngơi chứ." Quý Kiến Quân nói.
Mấy ngày nay anh thật sự rất mệt, ngày nào cũng lái xe từ chỗ này sang chỗ nọ, không có chút thời gian nghỉ ngơi, vậy mà trên núi vẫn còn không ít trái cây đâu.
Nhìn anh mệt mỏi như vậy, Tô Đan Hồng nói: "Hay là thuê thêm hai người để lái xe nữa được không?”
"Đâu có dễ tìm người như vậy." Quý Kiến Quân nói.
"Tô An Bang nói cậu ta có hai người bạn thân, còn chưa có việc làm, cũng chưa có kết hôn." Tô Đan Hồng nói.
Co đáng tin cậy không? Quý Kiến Quân nghe vậy lại hỏi.
"Nếu không đáng tin cậy, thì cậu ta cũng chẳng dám đến trước mặt em mà đề cập đến." Tô Đan Hồng mỉm cười.
Quý Kiến Quân cũng cười, ngắm nhìn vợ mình: "Vợ của anh đang muốn dụ dỗ anh đó hả?"
"Đồ không đứng đắn" Tô Đan Hồng bật cười mắng anh.
"Nếu như là người khác nói thì anh chắc chắn sẽ không chấp nhận, nhưng mà đây lại là do vợ anh nói, nên anh không thể không nghe theo." Quý Kiến Quân nói.
Sau đó, anh đè cô lên giường giở trò đồi bại với cô.
Chỉ có điều tuy nói như vậy, nhưng Quý Kiến Quân vẫn muốn tự mình kiểm tra người đó một chut.
"Hai người đang cần việc làm phải không?” Quý Kiến Quân gọi người tới đập chứa nước, rồi đi thẳng vào vấn đề, hai người này đến từ hai nơi khác nhau, một người đến từ nơi của bác Hứa, thôn Đại Oa, người còn lại đến từ thôn họ Tô.
Người đến từ thôn Đại Oa này có tên là Hổ Hà San, năm nay hai mươi ba tuổi, cùng người quản lý đập chứa nước này của anh là bác Hứa cũng coi như là thông gia. Chỉ có điều họ ở cách nhau khá xa, nhưng tình cảm thông gia vẫn còn.
Còn người đến từ thôn họ Tô tên là Tô Trư Mao, đúng vậy, người ay tên là Tô Trư Mao, không phải là tên gọi khác, vì trong hộ khẩu của anh ta cũng được ghi là vậy, năm nay hai mươi hai tuổi.
Cả hai đều nhỏ tuổi hơn Tô An Bang một chút, nhưng rõ ràng Tô An Bang lại trông nhỏ tuổi hơn hai người này.
Nhưng mà cả hai còn chưa kết hôn, tuổi đã hai mươi, hai mươi ba mà vẫn chưa kết hôn thì cũng không thể tính là còn quá trẻ.
Nhưng dù là gia đình của Hổ Hà San hay là gia đình của Tô Trư Mao, thì cả hai nhà đều khó khăn như nhau, và nếu cả hai không đáng tin cậy thì Tô An Bang cũng chẳng dám nói với Tô Đan Hồng.
"Ông chủ, chúng tôi đều cần công việc ạ!" Hổ Hà San và Tô Trư Mao nghe câu hỏi của anh, liền cùng nhau đồng thanh trả lời.
'Vậy hai người đánh với tôi một trận, để tôi xem tay chân hai người có nhanh nhẹn hay không." Quý Kiến Quân đứng dậy nói.
Hổ Hà San và Tô Trư Mao đều giật mình khó hiểu.
"Sao vậy, không biết đánh nhau sao?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Dạ. Những đứa nhỏ sống và cùng nhau lớn lên ở trong thôn, sẽ không bao giờ đánh nhau. "Cứ đến đây đi." Quý Kiến Quân nhìn bọn họ nói.
'Vậy anh trước đi. Tô Trư Mao nhìn Hồ Hà San nói.
Hổ Hà San gật đầu.
Quý Kiến Quân nói: "Hai người cùng nhau lên luôn, sử dụng hết lực của mình, nếu không tiếp được ba đòn đánh của tôi thì hai người hãy quay trở vê nhài" Nghe câu này, Hổ Hà San và Tô Trư Mao đều không dám do dự, hai người cùng lên một lúc, nhưng ở dưới tay Quý Kiến Quân cố gắng chưa đến ba đòn đã năm úp sấp trên mặt đất.
Tô An Bang nhìn thấy mà còn có chút đau giùm, mí mắt của bác Hứa cũng giật giật không ngừng, ông ấy đã sớm biết Quý Kiến Quân từng ở trong quân đội đi ra, thân thể và tay chân đêu nhanh nhẹn, nếu đánh cả năm người cùng lúc thì anh cũng giống như đang trêu đùa với họ, chứ đừng nói đến hai người trẻ tuổi này.