trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 230

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Lê sẽ có ý kiến.

Tại sao nhà của bà ta muốn bán đồ gì, lại phải nghe lời của Quý Kiến Quân.

Chỉ là từ lân trước cùng bên nhà mẹ đẻ làm ầm ï một lần, từ năm trước và qua năm mới cũng chưa từng về nhà bên đó, tết năm nay bà ta cũng không nghĩ sẽ trở về, cũng gân giống như không còn qua lại với nhau nữa. Cho nên hiện tại bà ta mới không dám nói gì nhiều.

Đợi cho Quý Kiến Quân đi rồi, ông Tần mới đem vịt nướng đưa cho bà ta, nói: "Cầm đem vào trong đi, tối nay có thêm một món ăn, đây chính là vịt nướng Bắc Kinh chính gốc!"

Trương Tuyết Lê nhận lấy vịt nướng, nói: " Tôi không biết em rể và em gái của cậu ta là ai hết.

Ông Tần nói: "Nếu họ có đến đây mua đồ, thì tôi sẽ giới thiệu cho bà biết."

Thực tế thì ông ta cũng không biết rõ, nhưng mà dường như Kiến Quân ở bên kia cũng da ngỏ lời trước rồi.

Nhìn vợ của mình, ông Tân vẫn biết rõ vợ mình hơn ai hết nên đã dặn dò thêm: " Nhưng mà, dù như thế nào thì bà cũng phải có cử chỉ khách sáo với người ta một chút, đừng làm chuyện khiến mình xấu hổ. Em rể của Kiến Quân vẫn còn là chủ nhiệm của một lớp trọng điểm ở trường trung học trên huyện. Tương lai, không chừng chúng ta lại cân tới mối quan hệ này đó!"

Đối với chuyện Lý Trí là giáo viên, chuyện này là ông ta nghe từ Quý Kiến Quân nói qua loa vài câu, cho nên mới biết. Là giáo viên sao?” Trương Tuyết Lê hỏi.

" Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, vốn đã có thể đi dạy ở trường cấp ba, nhưng cậu ấy đã nhìn khoảng cách giữa nhà và thị trấn bên này khá gần, cho nên mới chọn dạy học ở trên thị trấn." Ông Tần nói, đây cũng là lời Quý Kiến Quân từng nói cho ông ta biết.

Trương Tuyết Lê ban đầu còn miễn cưỡng, nhưng vừa nghe nói như vậy, cũng thật sự nhớ kỹ.

Bởi vì lời nói của chồng bà ta đều là nói thật, hai đứa con của bà ta hiện tại tuy rằng còn đang học ở tiểu học, nhưng sẽ rất nhanh mà lên trung học cơ sở, với thành tích học tập trung bình, muốn vào lớp tốt, khó có thể nào mà vào được, nên cũng phải can đến quan hệ.

Nhưng mà trước khi có mối quan hệ tốt, bà ta cần phải kinh doanh thật tốt mới được.

Đã mấy ngày liên tiếp rôi, mà vẫn chưa có ai đến mua. Trương Tuyết Lê hỏi ông Tân, ông Tần không lo lắng, nói: "Người ta muốn đến thì sẽ đến, không đến thì không đến, đừng quá quan trọng.'

Vì thế Trương Tuyết Lê cũng mặc kệ, ngược lại bà ta lại nói vê chuyện việc tăng tiên thuê nhà của nhà bên cạnh, khiến cho hai bên chủ nhà và người thuê tranh cãi với nhau: “Tại ông đi ra ngoài nên không biết, cuộc tranh cãi càng lúc lên cao, so với lần trước của tôi, còn dữ dội hơn!"

"Không phải hợp đồng của bọn họ còn chưa hết hạn sao?" Ông Tần nói.

Ông ta cũng có quen với người ở nhà bên cạnh, tuy cũng đều là buôn bán giống nhau, nhưng mà mối quan hệ của hai nhà vẫn rất tốt, không giống như những người khác xem người cùng nghề là oan gia, là kẻ thù, khi gặp nhau sẽ tức giận.

Cho nên đối với chuyện người ở nhà bên còn chưa tới hết hạn hợp đồng, ông ta cũng biết.

"Vậy mà chủ nhà vẫn kiên quyết đòi tăng tiên nhà của người ta lên, chắc cũng chẳng quan tâm đến chuyện hợp đồng hay không hợp đồng luôn rồi?" Trương Tuyết Lê nói, sau đó lại nói thêm: "May mắn là chúng đã mua lại căn này, xem như là xong chuyện!"

"Vậy thì bà cũng nên biết ơn Kiến Quân đi, nếu không có cậu ấy, chúng ta hiện tại chắc cũng sẽ phải tranh cãi ôn ào giống như nhà bên." Ông Tần nghe vậy vội nói.

Lúc trước họ mua cửa tiệm có mặt tiền này với giá ba ngàn hơn trong đó người anh em Kiến Quân đã cho ông ta vay đến hai ngàn đồng, số tiên này cho đến hiện tại ông ta vẫn chưa trả hết. Nói chính xác là như vậy. Hiện tại cả nhà của ông ta xem như cũng đã có thể yên ổn sống tiếp ở trong thị trấn này, không thì làm gì có nỗi một ngày yên lành ?

Hơn nữa cửa tiệm mặt có mặt tiên này lúc trước đã được ông ta mua với giá ba ngàn đồng, nhưng hiện tại giá tiên đã tăng lên không ít.

Trương Tuyết Lê nghe vậy cũng không nói gì thêm.

Cha Tân, mẹ Tân từ nhà hàng xóm trở về, hiện tại hai ông bà cụ đều sống ở đây.

Sau khi trở vê, còn có chút bùi ngùi, nói với ông Tần: "Cũng may có Kiến Quân giúp đỡ, nhanh chóng mua lại cái nhà này, bằng không thì chúng ta cũng gặp không ít phiên phức." Việc kinh doanh của bọn họ đang rất tốt, cho nên chủ nhà có thể không ghen tị sao? Trước kia thuê lại thì không nói tới, hiện tại may mắn là đã mua được rồi, cho nên cũng không cần phải tranh cãi với ai nữa. Mà đối với Quý Kiến Quân, cha mẹ Tần cũng vô cùng thích anh, trước kia khi anh chưa lấy vợ, Quý Kiến Quân còn đến thăm họ rất nhiều lân, mỗi lần anh đến, mẹ Tần cũng sẽ luôn nấu những món đồ ăn ngon, kỹ năng nuôi ong lấy mật của anh cũng chính là do học từ cha Tân mà ra, cha Tần cũng không giấu giếm gì với anh, những gì ông ấy biết đều sẽ dạy cho anh.

Mà những gì hai ông bà cụ này có thể làm cho anh, cũng không bằng việc Quý Kiến Quân đã trực tiếp mua cửa tiệm có mặt tiền này cho đứa con của hai ông bà, để họ có thể sống một cuộc sống yên ổn.

"Con đã tiết kiệm đủ tiên chưa?” Mẹ Tần hỏi con trai mình.

Ông Tần gật đầu nói: "Dạ, mẹ yên tâm đi, con đã tiết kiệm được không ít rồi, đến lúc đó đã có thể đưa cho Quý Kiến Quân." "Vậy là tốt rồi. Mẹ Tân gật gật đầu, nói: "Tuy Kiến Quân là bạn thân của con, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì quá giới hạn, cái gì cũng phải nên có qua có lại thì mới tốt."

Ông Tần cười cười nói: "Da, con làm sao dám tính toán với Kiến Quân..

Nửa tháng sau, ông ta đem số tiên đã mượn từ trước đó, trả hết một lân, đây cũng là khoản thanh toán cuối cùng của ông ta, bảy trăm đồng.

" Tôi ở bên này cũng không thiếu tiền." Quý Kiến Quân nói với ông ta: "Anh có muốn dùng nó để mua một căn nhà trước không?” Ông Tần có hai đứa con, còn có cha và mẹ đều sống trong cửa hàng, tuy rằng trong cửa hàng cũng rộng lớn, nhưng nhiều người ở như vậy thì cũng có chút chật chội.

"Sang năm tôi mới mua." Ông Tần nói.

Quý Kiến Quân nhận lấy tiền, rồi nói: Vài ngày nữa tôi sẽ làm thịt heo, năm nay heo có chút đắc."

"Vậy thì cũng không sao, giá cao thì mình cũng bán cao thôi. Ông Tần nói.

Quý Kiến Quân nói: "Sang năm tôi không có định sẽ nuôi quá nhiều, chắc cũng chỉ nuôi hơn mười con là được.

Dù sao thì anh cũng còn nhiều đất như vậy, hơn nữa công nhân trên núi cũng không có việc gì làm, cho dù không nuôi heo thì tiên vốn vẫn còn.

"Không nuôi nhiều nữa sao?" Ông Tần nghe vậy, liền hỏi.

Ông ta còn muốn nuôi thêm may con heo, hiện tại giá thịt heo đã là một cân ba đồng rồi, nhất là khi chuẩn bị bước vào tháng mười hai, có thể nói mỗi ngày là một giá tiên.

Sang năm không chừng lại có thể rớt giá xuống, cho nên đừng nuôi quá nhiều." Quý Kiến Quân nói.

Ông Tần nghe vậy ngẩn người một lúc, hỏi: "Còn có thể hạ giá sao?

"Chuyện đó thì chắc chắn nồi, giá tăng lên không được bao lâu đâu." Quý Kiến Quân gật đầu nói.

"Vậy tôi sẽ không nuôi nữa, chỉ sợ bỏ tiền ra rồi lại không kiếm vào được." Ông Tần nói.

Giải quyết xong xuôi chuyện tiên bạc, ông Tần lấy thêm mấy cái rổ trứng gà, cũng bắt thêm vài con gà sống, và mấy cái bánh hồng đem di về bên kia bán.

"Dì và chú đã uống mật ong gân hết chưa?" Quý Kiến Quân đưa hai bình mật ong đến, hỏi.

"Còn được một bình." Ông Tần nói.

"Vậy anh câm cái này vê cho họ uống đi." Quý Kiến Quân đưa cho ông ta.

Ông Tần cũng nhận lấy, rồi cưỡi xe ngựa đi về.

Quý Kiến Quân ở bên đây cũng đang bận rộn, bởi vì muốn g.i.ế.c heo, trừ con heo to béo mà anh đã làm thịt ăn ở lân trước ra, thì còn có hai mươi chín con heo. Giỏi thật, mỗi con heo đều hơn ba trăm cân, Quy Phong lại đây đuổi heo, nhìn thấy mấy con heo này cũng có chút sợ hãi, cậu ta thấy chú Kiến Quân của mình, thật sự vô cùng giỏi. Nhiều heo như vậy, thế mà vẫn nuôi cho mập thật mập !

Cũng bởi vì có nhiều heo như vậy, nhất là khi chúng sắp xuất chuồng, cho nên bác cả của cậu ta, còn có Dương Ái Sâm và Hứa Kiến Quốc, vê cơ bản thì mỗi ngày bọn họ đều nấu thức ăn cho heo ăn, thậm chí ngay cả Quý Kiến Hà cũng bị Quý Kiến Quân gọi lên phụ giúp công việc.

Bị anh đánh lâu như vậy, bây giờ Quý Kiến Quân chỉ cần nói anh ta làm gì, thì anh ta cũng đều sẽ ngoan ngoan làm, nhưng mà cũng chỉ là làm cho có, bị Quý Kiến Quân nhìn ra, sau đó bảy tám ngày liên tiếp deu bị anh dạy dỗ, bị đánh xong lại còn phải tiếp tục làm việc, thật sự là vô cùng bi thảm !

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 230