Hiện tại Quý Kiến Hà cũng đã chuyên tâm làm việc, ở chỗ nào cần đến, anh ta đều sẽ đến đó làm việc, anh ta không có công việc ổn định, có khi Quý Kiến Quân gọi anh ta đi bắt cá ở đập chứa nước, thì anh ta cũng đi, có đôi khi lại gọi anh ta đi lên núi, thì anh ta cũng phải đi, đi giao hàng hóa vân vân, tất cả đều phải nghe lệnh rồi làm theo. Cũng không có cách nào khác, ai bảo anh họ của anh ta thật sự có thủ đoạn?
Vừa lúc muốn có ý kiến gì, thì anh đều sẽ nói, qua năm sẽ bắt đầu tăng tiên lương, nhưng tăng đến bao nhiêu tiền?
Tăng đến bốn mươi đồng một tháng!
Chỉ với một câu này, đã đem tất cả tâm tư suy nghĩ ban đầu của Quý Kiến Hà cũng đều bay hết, bốn mươi đồng, số tiên đó rất nhiều, tiền sinh hoạt của hai vợ chồng anh ta chỉ có mỗi mười lăm đồng, vậy trong năm đã có tiên dư để ăn thịt.
Hơn nữa bởi vì hiện tại anh ta cũng đã có tiến bộ rất nhiều, xem như là cũng có tiến triển rôi? Dù sao một tháng anh ta cũng đã có tiền lương ổn định. Cho nên hiện tại vợ của anh ta cũng đối xử với anh ta rất tốt, không giống như lúc trước, cũng không còn đòi ly hôn nữa, cả ngày đều vui vẻ với anh ta, còn nói phải biết tiết kiệm tiền, chờ cho sau này có nhiều tiên rồi thì con của bọn họ mới có được cuộc sống tốt đẹp ở tương lai, cô ta cũng từng sống trong cảnh nghèo khổ mà lớn lên, cho nên cũng không muốn con của mình sẽ giống như cô ta.
Có con hay không có con, hiện tại anh ta cũng không còn tâm tư gì mà nghĩ tới, mấy ngày gần đây anh ta vô cùng bận, Quý Kiến Quân cũng không cần anh ta đi giao hàng hóa, để cho hai đứa nhỏ kia đi theo Tô An Bang đi giao hàng là được, còn anh ta thì đi lên núi cho heo ăn, lần này anh ta thật sự rất bận, sau khi trở về nhà chỉ muốn lăn ra ngủ. Cũng may anh ta còn có người vợ biết quan tâm, ở nhà chuẩn bị cho anh ta không ít đồ ăn ngon, cũng chờ anh ta trở về nhà cùng ăn.
Tô Quyên còn không quên hạ thấp mẹ chồng của mình một chút: "Em cũng không giống mẹ, cha đi làm nhiêu công việc, mệt mỏi như thế nào, vậy mà về nhà chỉ được ăn một chút cơm thừa, canh cặn, tất cả đều nguội lạnh. Khó trách hiện tại cha cũng không còn cho mẹ tiên nữa."
Cô ta thừa nhận bản thân mình vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chồng, biết anh bận rộn, nhưng ngày ba bữa cô ta chưa từng bỏ nấu bữa cơm nào, nhưng gân đây, Tô Quyên còn tức giận hơn nữa.
Nếu không phải vì bà mẹ chồng c.h.ế.t tiệt kia, thì hiện tại nhà bọn họ đã có thể được chia một con heo rồi!
Nhưng mà, lúc này cũng có thể xem trong họa có phúc, không có bà mẹ chồng kia nuông chiều, chồng của cô ta cũng ngày càng tiến bộ hơn rồi, đúng là lời của mẹ cô ta nói không sai, phụ nữ không cần quá tài giỏi, quan trọng là người đàn ông phải là người tài giỏi, mới có thể chăm lo cho gia đình được.
Quý Kiến Hà cũng không có lòng dạ nào mà để nói chuyện này kia với vợ mình, sau khi ăn xong liền đã đi nằm, anh ta đã rất mệt rồi.
Ngày hôm sau, Quý Kiến Quân bắt đầu g.i.ế.c heo, vẫn là gọi người bán thịt heo Lý sang, hiện tại đã là thông gia với nhau, ông ấy không lấy tiền, còn cười không ngừng nói: "Đến lúc đó cứ cho tôi một cái đầu heo lớn là được, cái khác thì không cân." "Được." Quý Kiến Quân cũng Cười nói. Lần trước anh từ Bắc Kinh trở về, cũng gửi tặng đến cho mấy nhà người quen một con vịt quay Bắc Kinh, tình cảm là được rồi.
Bởi vì giá thịt heo tăng lên, cho nên giá g.i.ế.c heo cũng tăng theo, g.i.ế.c hai mươi chín con heo, nhưng chỉ lấy một cái đầu heo thì cũng không có gì quá đáng. Ngày g.i.ế.c heo hôm nay là hai mươi tháng chạp, ngày hôm trước đã g.i.ế.c bảy con, ông Tần và Tô Tiến Đảng từ sáng sớm đã đến đây đợi, chờ cho khi g.i.ế.c heo xong hai người liên chia mỗi người một con rồi lôi đi, phải bán ngay lúc heo còn nóng. Số heo còn lại thì đem đi ngâm nước, một số thì được đem đi đến cửa hàng ở thành phố đại học, còn lại một ít đem di chia cho mấy bà con sống trong thôn, Quý Phóng được một bộ đồ lòng của heo và một ít huyết, vô cùng vui vẻ mà đem trở về nhà.
Mấy người khác cũng có một ít, nhưng không phải là rất nhiều. Mấy ngày kế tiếp Quý Kiến Quân cũng g.i.ế.c heo, nhìn hai mươi chín con heo tuy thấy nhiều, nhưng cũng không g.i.ế.c hết. Ngày cuối cùng g.i.ế.c heo, anh vô cùng hào phòng mà cắt không ít thịt heo, toàn bộ đem cho những người làm việc ở nhà anh một ít, một nhà được hai cân thịt, hoặc là thận heo, tim heo, còn có phổi heo, đồi heo, tất cả đều đem cho mọi người. Mỗi nhà còn được tặng thêm một nửa rổ trứng gà, đường nâu và đường trắng, so với năm nồi, năm nay quà tặng nhiều hơn một chút.
Người khác thì không nói, chỉ nói đến Tô Quyên và Quý Kiến Hà còn có Tô An Bang khi nhận được những món này cũng vô cùng vui sướng, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhận quà tết, những món này đem về nhà nấu để ăn tết, thì bọn họ cũng tiết kiệm được một ít, họ cũng không cần phải sắm sửa gì mà vẫn được ăn ngonl
"Sang năm anh phải cố gắng làm việc, biết không? Nếu anh cố gắng làm việc, sau này chắc chắn cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp!" Tô Quyên nhìn những món này, rôi nhìn Quý Kiến Hà nói.
"Anh đã biết, còn đợi em nói nữa sao." Quý Kiến Hà không vui nói.
Tuy rằng là như vậy, nhưng mà nhìn vợ của mình có thể vui vẻ như vậy, trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất dễ chịu.
" Đúng rồi, tháng này kinh nguyệt của em không có đến, em đoán chín mười phân là đã có thai rôi." Tô Quyên nói thêm.
Quý Kiến Hà không quá quan tâm chuyện này, nói: Co thai thì cứ có thai.
Trước kia cũng không phải không có thai, lúc đó cô ta đã có thai sau khi kết hôn, nhưng khi đó hai vợ chồng đã không chú ý, Tô Quyên khi đó chỉ vừa mới về làm dâu, nên muốn tỏ vẻ bản thân mình chăm chỉ vì vậy đã đi nấu nước, khi đang xách nước trong lúc nhất thời không cẩn thận mà té ngã, cái thai trong bụng cũng không còn, mà từ đó trở đi cũng không còn thấy có tiến triển gì nữa.
Tô Quyên chỉ biết anh ta không quá để ý đến chuyện đứa nhỏ, hai năm qua trong bụng cô ta không có động tĩnh gì, anh ta cũng không nói một câu nào, nhưng thật ra thì, bà mẹ chồng ở nhà bên cạnh, khi không có việc gì làm đều sẽ qua đây sờ sờ bụng, nói: Hai mẹ con chúng tôi muốn có cuộc sống tốt phải dựa vào cô, nếu không sẽ không có được công việc này!
Cô ấy đã được nếm thử trái ngọt, đây là lợi thế khi có người bà con giàu có, nhìn xem, chú ba Quý Kiến Quân này vẫn chăm sóc cho chồng của cô ấy rất tốt, lân trước đi Bắc Kinh vê còn tặng cho nhà cô ấy một túi kẹo sữa hình con thỏ, cô ấy câm nửa túi đem về nhà mẹ ruột chia cho mấy đứa cháu trong nhà, khiến cho tụi nhỏ cũng rất vui vẻ, mà cô ấy cũng được chút hãnh diện.
Mà lúc này hãy nhìn xem, quà tặng cho năm mới được bao nhiêu đồ? Hai cân thịt heo, hiện tại giá thịt heo cao biết bao nhiêu, hai cân này là bao nhiêu tiên.
Còn có nửa rổ trứng gà cũng là hai cân, một bao đường nâu và bao đường trắng, tất cả đều là những món đồ tốt, còn có được cho thêm hạt dưa nữa, không ít món đâu.
Tết này cô ta cũng mang một ít món đồ này nọ về cho mẹ ruột, hiện tại mấy chị dâu cũng đối với hai vợ chông bọn họ cũng đã khách sáo hơn nhiều.
Cho nên, cô ta tuyệt đối sẽ không để chồng của mình đánh mất công việc này.
"Em đã nói bao nhiêu lần rôi, anh cũng đã nói là anh đã biết." Quý Kiến Hà nói.
Tô Quyên cũng phớt lờ anh ta. Bác gái Lý ở bên cạnh đợi nửa ngày, cũng không thấy con trai út của mình đem một ít đồ vật qua đây tặng cho bà ấy, lúc nãy Quý Kiến Quân g.i.ế.c nhiều heo như vậy, nhưng bà ấy cũng không lấy được gì, anh chỉ đành phải cho bà ấy nửa trái tim heo, ngoài ra cũng không còn gì nữa. Nhưng đứa con trai cả của bà cũng mang một ít đồ vật đến, đem cho bà nửa cân thịt heo cùng với một bao đường trắng, tuy không nhiều nhưng vẫn coi như là đã đem, chỉ là đứa con trai út, bà ấy đã chờ mãi mà không thấy, chờ cho đến khi nhìn thấy Tô Quyên cam đồ vật đem về nhà mẹ ruột, khuôn mặt của bác gái Lý liên vô cùng khó CoI.
Mặc kệ là sắc mặt của bà ấy khó chịu cỡ nào, thì bọn họ vẫn không đi qua, mỗi ngày đều vẫn sẽ sinh hoạt như thường.
Giết heo, g.i.ế.c dê, cũng đã đến ngày hai mươi tám.
Năm nay, Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ chờ đến ngày này mới trở vê, cũng không có lý do gì khác ngoài việc hai vợ chồng bọn họ lại cùng nhau mở lớp dạy thêm, để dạy cho những học sinh muốn đi học thêm, số tiền bọn họ kiếm được cũng gan bằng một tháng tiên lương, đương nhiên là bọn họ xem như đã kiếm thêm tiền trong thời gian rảnh, đây chẳng khác gì cả hai nhận được hai đầu lương.