Những gì Tô An Bang nói, Quý Kiến Quân sau khi trở vê cũng nói cho Tô Đan Hồng nghe.
Tô Đan Hồng liền nở nụ cười, nói: "Em cũng không quen biết nhiêu cô nàng để giới thiệu."
Cô tất nhiên là biết ý của Quý Kiến Quân, đây không phải là muốn nhờ cô giúp đỡ sắp đặt giùm sao, nhưng những chuyện làm mai mối hôn nhân này, cô thật sự không nghĩ sẽ tham dự vào, nếu như gặp đúng thì là chuyện tốt, nhưng nếu không đúng thì đều là chuyện cả đời. Nên cô mới không thích dính vào loại chuyện này.
"Em chỉ cân giúp đỡ họ nhìn xem, có hợp hay không thôi, chuyện còn lại cứ để họ tự giải quyết." Quý Kiến Quân nói.
Dù sao cũng đều đã trưởng thành, hơn nữa nếu lập gia đình, vậy thì chắc chắn sẽ làm việc cho anh tốt hơn.
"Được rồi, để em nói chuyện với thím Dương." Tô Đan Hồng nói. Thật ra, người giỏi làm mai mối thím Thái mới chính là hông nương, nhưng mà mọi người đều nói cô có thể làm mai, nhưng Tô Đan Hồng lại không cảm thấy được như vậy.
Đâu tiên đối với chuyện cô đã làm mai cho Quý Vân Vân và Lý Trí, Tô Đan Hồng vẫn cảm thấy không được tốt cho lắm.
Cứ nghĩ đến chuyện Quý Vân Vân sau khi kết hôn sẽ thay đổi, sẽ tốt hơn, nhưng người này thật sự khó nói, có mấy cô nàng khi còn ở nhà mẹ ruột thì cứ hết ăn rồi lại nằm, tính tình cũng không tốt, nhưng một khi đã lập gia đình không biết vì sao lại có thể trở nên rất tốt, một nhà lớn nhỏ đều có thể chăm sóc được hết.
Nhưng còn người này thì sau khi rời khỏi đây, so với khi ở nhà mẹ ruột lại càng quá đáng hơn. Đối với cô em gái bên chồng Quý Vân Vân này, Tô Đan Hồng tự nhận bản thân mình chưa từng bạc đãi cô ta, chẳng qua là nhìn không vừa mắt nên cũng không cố gắng làm hài lòng cô ta thôi, cho đến nay, cô luôn xem cô ta là người ngoài mà đối đãi.
Không phải cô ở sau lưng nói xấu cô ta, cô chỉ là cảm thấy được, cô ta và Lý Trí không sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nhưng ma việc này cô cũng chưa từng nói cho ai biết, cho dù là Quý Kiến Quân, cô cũng không nói đến, dù sao cũng là em gái của anh, mà cô cũng là chị dâu của cô ta. Hai người bọn họ vừa mới kết hôn không lâu, bây giờ lại nghe cô nói này nọ thì cũng hơi quá đáng.
Vì thế, cô cũng dứt khoát không nói gì.
Buổi chiều cô đi đến nhà thím Dương ở bên cạnh để nói chuyện, tất nhiên là cũng không vào thẳng vấn đề, mà bản thân cô cũng tỏ vẻ ẩn ý một chút. Thím Dương bày tỏ sự tiếc nuối của mình: "Nếu Đại Nha lớn hơn vài tuổi, vậy thì đã có thể tìm được người rồi."
Lời này của bà là thật, vì cháu gái lớn của thím Dương hiện tại đang phụ giúp ở bên cửa hàng của Tô Tiến Đảng.
Cũng đã được hai năm rồi, lúc cô ấy đi làm là được mười ba tuổi, qua năm nay dã là mười lãm, bởi vì ở bên kia còn được ăn đầy đủ, cho nên dáng vẻ hiện tại rất thanh mảnh, so với những cô gái khác trong thôn thì cao và đẹp hơn rất nhiều. Và cũng bởi vì chị dâu thứ Tô cũng không phải là người keo kiệt, Dương Đại Nha cũng không có thói ăn trộm vặt, lười biếng, mà lại là người thấy việc gì cũng đều làm, ở trong nhà đều được cô ấy thu dọn sạch sẽ, cả cửa tiệm cũng vậy, cũng không để cho chị dâu thứ Tô lo lắng điều gì, cho nên chị dâu thứ Tô vừa nhìn thấy quân áo của cô ấy ngắn đi, không mặc vừa nữa thì cũng liền sẽ mua quân áo mới cho cô ấy mặc.
Cho nên quân áo của cô ấy so với những cô gái khác trong thôn cũng đẹp hơn nhiều, lần trước trở về còn cho hai ông bà cụ năm đồng.
"Đại Nha bây giờ vẫn còn nhỏ." Tô Đan Hồng cười nói.
Thời đại bây giờ thật sự là rất tốt, không giống như đời trước, bằng tuổi này của Dương Đại Nha chắc chắn đều đã được đính hôn, mười sáu tuổi thì được gả ra ngoài.
Mười sáu tuổi thì vẫn là còn trễ, đa phần đều là mười lăm tuổi hoặc mười ba mười bốn tuổi đều đã bắt đầu lấy chồng.
Nhìn lại những quy định cũ của đời trước, toàn là những chuyện không đâu, sớm lấy chồng như vậy bản thân vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa lớn, cũng khó trách đời trước có rất nhiều cô vợ đầu tiên sớm chết, rất nhiều người không sống tới ba mươi tuổi, có thể sống đến bốn mươi tuổi đã xem là thọ.
"Có những người khác cũng rất thích hợp, nhưng mà điều kiện trong nhà xem ra có chút bình thường. Thím Dương nói.
"Dựa theo ý của Kiến Quân nói, là chỉ cần người tốt bụng, hiên lành là được ạ, cũng không cần làm gì nhiều chỉ cần có thể chăm sóc cho những người trong nhà là tốt rồi. Dù sao bọn họ đều đã có công việc đàng hoàng." Tô Đan Hồng nói.
Đối với chuyện này thì, bà chủ như cô rất tự tin.
Tô Trư Mao và Hứa Hà San đều là người làm việc cho Quý Kiến Quân, đợi cho hết năm nay cũng sẽ theo mọi người mà được tăng tiền lương lên thành bốn mươi đồng.
Lúc trước hai người bọn họ tiền lương cũng đã được ba mươi đồng, hiện tại thoáng cái đã được cộng thêm mười đồng, đây chính là số tiền không ít.
Mặc dù những năm gân đây vật giá cũng tăng lên không ít, nhưng với số tiên lương là bốn mươi đồng, thì bọn họ vẫn có thể nuôi một nhà năm người, hơn nữa họ có thể sống rất tốt, mỗi ngày đều có thể ăn thịt!
Vì vậy Tô Đan Hồng không nghĩ tìm vợ cho hai người đàn ông độc thân làm việc ở nhà cô, thì sẽ có vấn đề gì, ngược lại, nếu cô là người làm mai thì chắc chắn cũng sẽ có những yêu câu cao, bởi vì cô cũng là phụ nữ, nên cô biết người phụ nữ khi ở nhà đã không giúp ích được gì cho công việc của chồng, mà còn làm ảnh hưởng đến công việc của chồng thì đối với người đàn ông làm sao có thể có ấn tượng tốt với những cô nàng như vậy.
Có câu nói rất đúng, đàn bà lấy nhâm chồng thì sai một đời, đàn ông lấy nhâm vợ thì sai ba đời!
"Ở chỗ thím có hai người, một người là ở trong thôn của thím, nhà của Quý Mã, con gái lớn của ông ấy, năm nay cũng đã hai mươi hai rôi, nhưng mà vì nhà của họ khá nghèo, thím nghĩ đến lúc đó tiền sính lễ cũng sẽ không ít. Thím Dương nói.
Con người còn lại thì sao a? Tô Đan Hồng hỏi.
"Còn người nữa thì ở bên thôn của mẹ ruột thím, là cháu gái họ, năm nay cũng hai mươi, gia cảnh cũng nghèo, nhưng dù sao đây cũng là cháu gái của anh họ thím, cho nên thím có thể chắc chắn với cháu rằng con bé cũng không tệ!" Thím Dương nói. "Không biết khi nào các cô ấy có thời gian vậy ạ? Đến lúc mời hai cô gái này đến uống trà với thím, cháu cũng sẽ mời các cô ấy ăn kẹo ngọt." Tô Đan Hồng Cười nói.
Mời tới nhà của thím Dương dù sao vẫn tốt hơn là đến nhà của cô.
Vậy thay vì chọn ngày không thì ngay ngày mai luôn được không cháu?” Thím Dương nói.
Thím ấy cũng thấy được, hai cậu trai kia có thể làm cho Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân ra tay giúp đỡ, vậy thì chắc chắn khả năng cũng không kém, cho nên cũng không kéo dài.
"Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Quý Ngọc Lan của nhà Quý Mã Nghĩa đã được thím Dương gọi qua bên nhà, thím Dương và nhà cô ấy có mối hệ cũng khá tốt, cho nên thím Dương vừa gọi thì cô ấy cũng vội đến.
Quý Ngọc Lan vừa đi qua đã thấy Tô Đan Hồng đang ở đây, cô ấy cũng biết Tô Đan Hồng, cho nên cũng mỉm cười gọi một tiếng chị dâu rồi cũng không nói gì thêm.
Tô Đan Hồng cũng đáp lại lời của cô ấy, Quý Ngọc Lan tuổi cũng không còn nhỏ, vừa nghe qua khuôn mặt đã trắng bệch, nói: "Cha của em nói cân phải có rất nhiều tiền để làm sính lễ." Đều đã là cô gái hai mươi hai tuổi, cô ấy làm sao không biết cha cô ấy có ý gì, chuyện này cũng không khác gì là bán con gái của mình đi. "Tạm thời không nói tiền sính lễ, chị hỏi em, nếu như em lập gia đình, sau này làm sao em có thể ở cùng nhà với mẹ ruột nữa?" Tô Đan Hồng nhìn cô ấy hỏi
"Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, làm sao có thể sống chung được nữa?” Quý Ngọc Lan đơn giản nói.
"Vậy em tạm thời quay vê tìm hiểu rõ hơn đi, nếu đã hiểu rõ rồi, vậy thì ngày mai em hãy quay lại đây." Tô Đan Hồng nắm lấy tay cô ấy, đặt vào bên trong một ít kẹo hình con thỏ, rôi để cho cô ấy đi vê.