ít trường hợp như vậy.
Nếu là bình thường, Tô Đan Hồng sẽ nhất định không làm những chuyện không cần thiết này, nhưng dù sao cô cũng đã là người làm mai, vậy thì cô càng phải kết đôi cho cả hai trở thành một cặp.
Còn ve chuyện hai người bọn họ có vừa lòng với đối phương hay không thì vốn dĩ đã không còn nam trong pham vi phai suy nghĩ của Tô Đan Hồng nữa rồi. Nhưng với vẻ ngoài không tệ của Quý Ngọc Lan, tính tình cô ấy cũng tốt, mà cô cũng rất hài lòng cô ấy ở chỗ có chính kiến của bản thân, cô ấy cũng đã bày tỏ rõ, nếu cô ấy gả đi thì cũng sẽ rất ít khi nào trở vê nhà mẹ ruột, ba trăm đồng tiền cưới cô ấy cũng sẽ nhận không nhiều.
Còn vê phần Hứa Hà San ở bên kia, Tô Đan Hồng cũng không quá lo lắng, tuy rằng anh ta có chút gây, nhưng vóc dáng cũng không lùn, chiêu cao cũng tâm một mét tám, hơn nữa người này thì cô cũng đã quá hiểu rõ, tính tình không tệ, quan trọng nhat la anh ta da co cong viec on dinh.
Trong số các bậc hạng đã liệt kê ra khi chọn người thì hạng cuối cùng là hạng chiếm ưu thế nhất.
Đúng như đã nói, ngày hôm sau Quý Kiến Quân liên gọi Hứa Hà San đến đây, khi anh ta tới còn có chút ngượng ngùng, gọi Tô Đan Hồng là chị dâu một tiếng rồi đi ra sân sau chẻ củi giúp. Một lát sau, người cũng tới, Quý Ngọc Lan đi cùng với thím Dương, còn Quý Kiến Quân dắt Hứa Hà San đến.
Khi anh ta trở lại, trên mặt của anh ta đã đỏ au, Tô Đan Hồng nhìn thoáng qua liền đã biết là anh chàng đã vừa mắt với người kia, Quý Kiến Quân cũng nhìn cô một cái.
Tô Đan Hông mỉm cười, Quý Ngọc Lan đi cùng thím Dương đến đây cũng đang đỏ ửng đôi má.
Ngọc Lan, em cũng đã gặp người rồi, vậy thì nói với chị xem, em có ưng anh ấy không?" Tô Đan Hồng cười hỏi.
Quý Ngọc Lan đỏ mặt gật đầu, cô ấy đã nhìn thấy người nọ, làn da có chút ngăm đen, thân thể cao gây, ánh mắt cũng đây sự lanh lợi.
Lúc này, cô ấy còn có chút lo lang noi: "Chi dau em so anh ay không thích em.
Cô ấy không có của hồi môn, hơn nữa tiền sính lễ lại đòi cao như vậy, bản thân cô ấy cũng không phải người có khuôn mặt thanh tú, tay chân thì thô kệch. "Chỉ cần em đã hợp ý thì không còn vấn đề gì nữa" Tô Đan Hồng cũng cho cô ấy một liêu thuốc trấn an, cười nói.
Quý Ngọc Lan ngây ngốc một chút, sau đó lại đỏ mặt, anh ấy... Anh ấy thấy cô hợp ý sao?
"Nếu em đồng ý, vậy thì đi đến phía sau thôn, anh ta hiện tại đang chờ em, hai người cứ nói chuyện với nhau trước, sau khi quen thuộc và hiểu rõ rồi thì tính xa hơn." Tô Đan Hồng nói.
Quý Ngọc Lan cắn cắn môi rồi gật đầu, rời đi.
Hứa Hà San thật sự đang chờ cô ấy ở đây, thấy cô ấy đi đến, trên khuôn mặt của anh ta cũng đỏ ửng, nhưng mà dù sao anh ta cũng là đàn ông tuổi cũng không còn nhỏ, cho nên tuy rằng có chút hồi hộp và ngại ngùng, nhưng vẫn nên là người lên tiếng trước: "Nếu em gả vào nhà anh, vậy thì chúng ta có thể tách nhà ở riêng, dù sao cha mẹ anh cũng chỉ mới năm mươi tuổi, vẫn còn rất khỏe mạnh, cho nên ít nhất là trong năm năm này không cân anh phải nuôi dưỡng, hơn nữa cho du phải chăm sóc thì ở trên anh còn một anh trai, cho nên chúng ta cũng không cân phải một mình chăm sóc.
Quý Ngọc Lan chỉ cúi đầu đỏ mặt, không nói gì.
Hứa Hà San lại tiếp tục nói: "Tiền lương của anh hiện tại là ba mươi đồng, nhưng anh đã học theo Trư Mao bỏ tiên ra mua một chiếc xe đạp, còn lại bao nhiêu tiên deu đưa hết cho người trong nhà, cho nên hiện tại trong tay anh không còn nhiều tiền. Nhưng mà em cứ yên tâm, qua năm, ông chủ của anh sẽ tăng lương cho anh, một tháng là bốn mươi đồng, đến lúc đó anh đều giao cho em giữ.
Quy Ngọc Lan hiện tại cũng đang rất căng thẳng, tuy rằng đã là một cô gái lớn tuổi, nhưng chuyện như thế này là lân đầu tiên cô ấy được trải nghiệm, hơn nữa ngồi ở phía đối diện cô ấy là một người đàn ông, nhưng mà người đàn ông này cũng sẽ nhanh chóng trở thành người đàn ông của cô ấy, cho nên làm sao cô ấy có thể không căng thẳng cho được?
Nhưng ở lúc sau, cô ấy cũng biết mình muốn nói gì, suy nghĩ một lúc, liên thấp giọng nói: "Em không thể làm gì khác ngoài việc có thể chăm lo thật tốt những chuyện trong nhà, cũng... Cũng có thể sinh con cho anh ” Dứt lời, mặt của cô ấy còn đỏ hơn.
Nhưng câu nói này lại làm Hứa Hà San vô cùng vui vẻ, anh ta đưa tay thử nắm lấy tay cô ấy, nhìn thấy cô ấy chỉ có cúi đầu mà không có giấy giụa gì, liền nắm trọn bàn tay, anh ta nói: "Anh nhất định sẽ cho em sống những ngày tốt nhất!"
"Ừm, em tin anh." Quý Ngọc Lan nhìn anh ta một cái, nói.
Hai người trò chuyện với nhau một hồi lâu, sau đó lưu luyến mà tách nhau ra.
Khi Hứa Hà San quay trở lại, Quý Kiến Quân đã hỏi anh ta: "Nói chuyện sao rồi?"
"Tốt... Rất tốt" Hứa Hà San có chỗ khó mở lời, bởi vì anh ta đang muốn mượn tiền.
Nhưng mà không chờ cho anh ta cất lời thì Quý Kiến Quân đã đem bốn trăm đồng đưa cho anh ta, rồi nói: "Bốn trăm đồng này tôi cho anh mượn trước, sau này được trả tiên lương rồi thì hãy tiết kiệm lại, khi nào đủ thì đem đến trả cho tôi sau." "Cảm ơn ông chủ!" Hứa Hà Sang giật mình, sau đó nhìn ông chủ của mình bằng ánh mắt biết ơn. "Sau này phải chăm chỉ làm việc, sau này đã trở thành người có gia đình rồi, còn ve chuyện kết hôn, hai người hãy tự quyết định, nhưng tất nhiên ý của tôi là muốn hai người lấy nhau càng sớm càng tốt, anh cũng có thể sớm được bế bồng con." Quý Kiến Quân cười nói.
Hứa Hà San nhận lấy tiên, ngại ngùng cười.
Năng suất của Hứa Hà Sang khi giải quyết công việc cũng rất nhanh, vào ngày hôm sau đã dẫn cha mình đi tìm cha của Quy Ngọc Lan là Quý Mã Nghĩa, Quý Mã Nghĩa tỏ thái độ, không có ba trăm đồng thì không cân nói chuyện.
Cha của Hứa Hà San cũng là người rất dễ tức giận, nhưng vì con trai của ông ấy đã nói từ trước rồi, cho nên lời nói ra cũng nhẫn nại hơn, nhưng vẫn hỏi ông ta làm vậy có khác gì bán con gái không?!
Quý Mã Nghĩa nói nhà của ông ta nghèo, tiền sính lễ để gả con gái được xem là giống bán con gái thì cũng không liên quan đến ông ta, nếu không có tiền vậy thì mau rời khỏi đây.
Trên thực tế, người nhà của Hứa Hà San cũng rất không thích, mà cũng có rất nhiều người đến đây hỏi thăm, vì sao lại đi lấy cô gái ấy?
Nhưng mà khi nhìn thấy Quý Ngọc Lan, rồi lại nhìn con trai của mình, cha của Hứa Hà San van d6ng y gat dau.
Chờ đến tháng một, sẽ đưa toàn bộ số tiền sính lễ còn lại đến đây, hiện tại thì chỉ đính hôn, tiên đính hôn cũng sẽ đưa nhưng chỉ năm mươi đồng.
Quý Mã Nghĩa cũng gật đầu.
Vì thế, một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng không ít người trong thôn hiểu rõ chuyện, đều nói Quý Ngọc Lan có mệnh tốt, tuy có những yêu cầu cao mà vẫn có thể gả đi được, vậy thì nửa đời sau xem nhu cũng không còn phải lo lắng gì.
Quý Mã Nghĩa cũng không phải là người cha tốt gì, ông ta vô cùng trọng nam khinh nữ, đứa con gái này từ nhỏ đã phải chăn bò, chăn ngựa, mà hai đứa con trai của ông ta thì được ông ta xem như báu vật, chỉ là cũng có rất nhiêu gia đình giống như vậy, cho nên ông ta cũng không cảm thấy mình quá đáng, và việc vứt bỏ đứa con gái này thì cũng không có gì lạ.
Tuy Quý Mã Nghĩa không phải là người cha tốt gì, nhưng theo đánh giá của hàng xóm thì Quý Ngọc Lan lại thật sự rất tốt, cô gái này đã làm việc từ nhỏ, việc trong việc ngoài gì cũng có thể đều làm được, nếu lấy cô ấy về, vậy thì cũng coi như không thua thiệt gì. Thật ra thì cũng không có ít nhà để ý đến Quý Ngọc Lan, nhưng bởi vì yêu cầu về sính lễ của Quý Mã Nghĩa quá cao, cho nên chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng rõ ràng, mọi người đối với chuyện đám cưới của hai người vẫn là cảm thấy có khả quan, vì dù sao, Hứa Hà San cũng đang làm việc cho Quý Kiến Quân, qua năm còn được tăng tiền lương thành bốn mươi đồng, Quý Ngọc Lan cũng chỉ cân ở nhà lo chuyện gia đình là được, vậy thì chắc chắn hai người không thể nghèo được. Chuyện của Hứa Hà San thì xem như đã xong, nhưng còn Tô Trư Mao thì vẫn chưa. Biet duoc Quy Kien Quan da làm mai được cho người kia, Tô Trư Mao liên xắn tay áo lên đi tìm ông chủ của mình, Quý Kiến Quân chỉ cười cười, nói: "Vốn dĩ cũng muốn làm mai cho cậu, để hai người cùng nhau gặp mặt, nhưng chỉ là cô gái kia thật sự không thích hợp với cậu, chờ thêm một ít thời gian nữa đi, dù sao cậu so với Hà San cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi, cho nên để sang năm cưới vợ cũng không tính là chậm, việc gì phải vội vàng?
"Tất nhiên là phải vội rồi ạ, không có người vợ làm ấm ổ chăn, trong thời tiết lạnh giá như thế này thì chẳng phải lại càng thêm lạnh lẽo sao?" Tô Trư Mao lắm lời nói.
"Vậy thì tự cậu đi tìm đi. Quý Kiến Quân nói.
"Chuyện này thì không thể, vẫn là nên để cho ông chủ anh giới thiệu tốt hơn." Tô Trư Mao vội vàng nói.
Quý Kiến Quân để cho cậu ta chờ, khi nào có tin tức sẽ gọi cho cậu ta, sau khi anh trở về liền cười nói cho vợ mình nghe, cô cũng cười nói: "Không phải là trễ một chút thôi sao, đâu cần phải gấp đến như vậy?
"Gấp gáp cũng là chuyện bình thường, dù sao tuổi cũng không còn nhỏ, nên cũng muốn được ôm vợ của mình ngủ là chuyện hiển nhiên." Quý Kiến Quân cười nói.
" Đúng là không biết đứng đắn là gì. Tô Đan Hồng liếc mắt nhìn anh một cái.