trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 237

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

sống tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì chỗ của họ đã mở không ít xưởng may quân áo, mà mở xưởng may quân áo thì tất nhiên phải cần công nhân, những người công nhân này đều ở khu vực này, chỉ cân trên mười lăm tuổi là đã có thể làm việc.

Tuy tiên lương không cao lắm, nhưng nếu cố gắng làm tốt thì một tháng vẫn có thể kiếm được tầm hai mươi ba, hai mươi bốn đồng, tuy so với chỗ làm việc của Quý Kiến Quân thì số tiên này cũng không hề cao, nhưng đối với những nhà khác thì số tiên lương như vậy cũng đã rất ổn rồi.

Vì số tiên này, trên cơ bản là vẫn có thể tiết kiệm được.

Mà những xưởng may kia cũng rõ ràng là buôn bán kiếm được không ít tiên lời, cho nên chỉ mới nửa năm đã mở thêm một cái xưởng may, khi đó sẽ cân nhiều công nhân, tiên lương của bọn họ cũng sẽ tăng được thêm một hai đồng, điêu này khiến cho những công nhân cắt chỉ quân áo vô cùng vui vẻ

Nhất là trong dịp tết này, nhà xưởng còn trợ cấp thêm nửa tháng tiên lương để họ có thể về quê ăn tết thoải mái, sang năm vẫn có thể tiếp tục ra sức cố gắng làm việc.

Những chàng trai, cô gái khi đi làm cũng rất vui.

Không nói ở những thôn khác, người ở trong thôn cũng không có ít người đi đến làm việc cho nhà xưởng, nhưng lợi ích bọn họ được nhận thì không thể nào so sánh bằng bên Quý Kiến Quân. Những người ở trong thôn cũng nhờ có Quý Kiến Quân mà cũng khá giả hơn rất nhiều, hàng năm đều sẽ thu được một khoản tiên từ khoai lang, còn có Tô Tiến Đảng ở bên kia cũng cần không ít những trái cây hoa quả tươi ngon, anh ấy cũng ưu tiên mua trong thôn của bọn họ trước.

Còn lại là làm bán thời gian, hàng năm đều cân không ít người làm việc bán thời gian, tuy rằng tiên kiếm được cũng không nhiều lắm, nhưng mà họ vẫn có một số tiên để dành dụm, trên cơ bản nghề nghiệp chính của bọn họ vẫn là việc đồng áng.

Tuy nhiên trong thôn còn có hai nhà khó khăn, bình thường cuộc sống cũng không tốt lắm, trước khi nhận thầu núi, hai nhà trong thôn này cũng thuộc dạng khá giả gì, nhưng từ khi nhận thâu vườn trái cây thì bị mất cả vốn lẫn lãi, một số người nối nghiệp cũng hoàn toàn bất lực.

Một nhà là họ Mã ở đầu thôn, một nhà là họ Thái ở cuối thôn. Ông cụ Mã không có quan hệ gì với Quý Kiến Quân, gia đình của họ vẫn là từ ngoài dọn đến đây, còn về phân nhà họ Thái, anh cả của thím Thái là người đã làm mai cho Quý Vân Vân.

Người trong thôn vui mừng sung sướng, khi ăn mừng tết năm mới, và chỉ mới mùng năm tết, thím Thái đã đi tìm mẹ Quý: "Bà chị à, Kiến Quân năm nay có còn nhận thầu vườn trái cây nữa không vậy?”

Mẹ Quý là ai, bà cũng là người rất tinh khôn, vừa nghe đã hiểu được câu chuyện, nên nói: "Ý của bà là muốn nói về vườn trái cây của nhà bác cả đúng không?”

"Cũng không phải là không đúng, hồi đầu năm bác ấy đã đến một lần, nhờ tôi đến đây hỏi qua bà một chút, ngày hôm qua vẫn đến đây thúc giục một lần nữa, cho nên làm sao mà tôi không thể đến tìm bà chị của tôi đây? Thím Thái nói.

Bởi vì bà ấy đã làm mai cho Quý Vân Vân một nhà tốt, cho nên mẹ Quý cũng có chút nể mặt bà ấy, nhưng mà thím Thái chưa bao giờ dựa vào chuyện đó mà lên mặt.

"Không phải tôi cũng đã nói rồi sao, toi cung khong thay co may khả quan ở vườn trái cây của bác cả của bà." Mẹ Quý nói. Thím Thái lại nói: "Núi ở nơi đây, có chỗ nào mà có khả quan đâu? lúc trước anh Quý cũng chẳng phải như vậy sao, trên núi cũng không thành được như bây giờ. Bác cả nhà kế bên cũng vậy, ai có thể ngờ rằng núi này lại có thể trở nên xanh tốt đâu? Cuối cùng vẫn là Kiến Quân nhà bà có bản lĩnh, cũng như có một Đan Hồng có số mệnh đem may mắn đến cho chồng, người khác hâm mộ còn không kịp!”

Những lời nói này mẹ Quý cũng rất thích nghe, những vẫn cười khiêm tốn nói: "Nào có tốt như bà nói, chỉ là may mắn mà thôi." "Trong thôn ai mà không nói như vậy, còn có những thôn khác cũng đều nói như thế, Kiến Quân nhà bà có may mắn, nên mới gặp Đan Hồng là trời sinh có số mệnh mang may mắn đến cho chồng, có cô ấy giúp đố, có thể nói số mệnh của Kiến Quân lại tăng thêm may mắn." Thím Thái nói.

Mẹ Quý mỉm cười, nhưng lại thở dài một hơi: " Nhưng chuyện chuyển nhượng vườn trái cây bà cũng biết đó, năm đó những gì Kiến Quân làm ra, rồi lại gieo tiếng xấu cho Kiến Quân."

Thím Thái nghe vậy liên mắng một tiếng, nhẹ giọng nói: "Vậy thì bà cũng không cần phải để ý đến bà ấy làm gì, năm đó tôi còn trẻ, tính tình bà ấy đã là như vậy rồi, có khác gì đâu? Không thể thấy người khác sống tốt, tâm của bà ấy cho tới bây giờ vẫn không hề tốt, bà xem giờ bà ấy cũng chỉ ở một mình, cũng không ai muốn quan tâm đến!"

Đối với bác gái Lý khi thấy Quý Kiến Quân sau khi tiếp nhận vườn trái cây của bà ấy thì nơi đó cũng sinh sôi nảy nở, trong lòng bà ấy cũng không cam tâm nên mới có thể đi đặt chuyện nói bậy anh ở khắp nơi, chính là muốn anh đem vườn trái cây kia trả lại cho bà ấy, thím Thái cũng từng nghe nói vê chuyện này, nhưng khi ay thím Thái ngoại trừ mắng một chút ra thì không nói gì thêm,

Không chỉ có mỗi bà ấy, mà những người khác trong thôn khi nghe bác gái Lý nói như vậy, bọn họ chỉ nghe một chút rồi chê cười bà ấy.

Ai mà không biết Quý Kiến Quân vì thân thiết với bác cả Quý nên mới đồng ý nhận vườn trái cây kia, hơn nữa còn đem tiên thâu vườn trái cây trả đủ không thiếu một xu.

Nhưng vườn trái cây khi thuộc về tay của Quý Kiến Quân, được anh chăm sóc cho sinh trưởng, thì có liên quan gì đến bà ấy đâu? Vốn di anh ta nhổ những cây giống ăn trái đó đi mua cây mới, sau đó thuê rất nhiều người tưới nước bón phân, thì cũng liên quan gì đến gia đình bà ấy?

Hơn nữa, lúc đó, chồng của bà ấy và đứa con trai cả đều đang làm việc và nhận lương từ Quý Kiến Quân, hai người một tháng là đã kiếm được sáu mươi đồng, nhưng mà, bà ấy lại còn đi ra ngoài nói vê những điều không đúng về Quý Kiến Quân!

"Lúc đó rất ồn ào, tôi nhìn thấy được rõ ý của Kiến Quân, sau này sẽ không muốn nhận thâu qua tay ai nữa, nếu không sau này lại có chuyện, vậy chẳng phải anh lại phải là người chịu trách nhiệm sao? Còn không bằng để nó đi nhận thâu cho người ở trong thôn, cũng không có ít núi đâu. Mẹ Quy nói.

Thím Thái vội vàng nói: "Bà chị à, bà hãy nghe tôi nói, bác cả nhà tôi sẽ không như vậy, Kiến Quân nếu muốn lập một vườn trái cây nữa, thì bà có thể nói giúp tôi với Kiến Quân được không? Hiện tại bọn tôi đã không có đủ khả năng để tiếp tục làm vườn trái cây đó nữa, về phần phí chuyển nhượng, bà cứ nói với Quý Kiến Quân là cho chúng tôi bao nhiêu cũng được, nhưng đừng để lỗ quá là được." Mẹ Quý nói: " Tôi sẽ giúp bà nói với nó, dù sao cũng chính là bà đến đây nhờ nên tôi mới nói giúp, nếu như là người khác tôi sẽ không đồng ý.

" Tôi biết, làm vậy là không biết xấu hổ." Thím Thái cười nói.

Bà ấy biết, chỉ cân mẹ Quý bằng lòng nói với Quý Kiến Quân, vậy thì chuyện này xác định có chín mười phần thành công.

Sau khi thím Thái trở về, liền nói với bác cả của mình.

"Sao rôi." Bà chị dâu cả hỏi.

"Chị dâu, em sẽ đưa lời cảnh báo trước, nếu đến lúc đỉnh núi trong tay của Kiến Quân phát triển thì chị cũng không thể giống như dì của cậu ấy mà đi khắp nơi nói bậy, em sẽ không đồng ý việc đó.' Thím Thái nói. dù sao cũng là do bà ấy tự đi đến bên kia nhờ vả, cho nên nếu có xảy ra chuyện gì, thì bà ấy cũng phải chịu trách nhiệm! "Sao mà có thể được, chị cũng không phải là loại người như vậy, bằng không chị làm sao nhờ em ra mặt giúp." Chị dâu cả nói.

Thím Thái gật đầu: "Vậy chị chuẩn bị trước một chút, em nghĩ là không có vấn đề gì đâu." "Không biết đến lúc đó, trên chỗ vườn trái cây nếu có nhận người, vậy có thể cho cháu trai cả của em đi đến đó phụ giúp được không?" Chị dâu cả Thái lại nói. Chuyen nay em cung khong biết, chị để cho bác cả đi tìm Quý Kiến Quân nói một chút đi, nhưng em thấy Triển Quốc cũng không có vấn đề gì đâu, dù sao nó cũng là người chăm chỉ làm việc, còn Triển Phi thì em không nghĩ như vậy." Thím Thái ngẫm nghĩ rồi nói.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 237