trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 242

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mẹ Quý bị những lời như là dĩ

nhiên này của cô ta làm cho tức

điên.

Những cái khác Te Tê nghe

không hiểu, nhưng câu nói này

nó cũng đã hiểu ra rồi, đây là

muốn ăn thịt nhà nó nhưng

không muốn trả tiền, Te Tê đáp

lại: Gà nhà cháu không bán cho

COL

Mẹ, mẹ nghe xem, Tô Đan

Hồng dạy con trai giỏi quá." Quý

Vân Vân lập tức đáp trả.

"Te Tê còn nhỏ, hơn nữa những

lời mà nó nói cũng không sai, gà cua nha anh ba con khong the để con cứ ăn không như vậy được, nếu muốn ăn thì tự đi mà mua, không mua được thì cũng đừng đòi ăn!" Mẹ Quý nói.

Vốn bà định tới xem con gái ra sao, ai ngờ nhìn thấy con gái mình thì vô cùng bực bội, liên nói: Chỗ đậu phộng và đậu nành này đều là hàng xóm cho con, đều là loại ngon đấy, con tự đi mua ít xương vê nấu lên mà ăn, trong nhà còn nhiều việc lắm, mẹ đưa Te Tề về trước." "Vậy lần sau tới mẹ mang thêm cho con hai con gà nữa nhé, con thích nhất là thịt gà!" Quý Vân Vân nói.

Đến một câu mời mẹ ở lại cũng không có mà chỉ nghĩ đến đồ ăn, mẹ Quý tức đến nỗi không nói nên lời: 'Muốn ăn cái gì thì bảo Lý Trí đi mual"

Sau đó bà dắt Tê Tê đi xuống lâu.

"Bà ơi, bà đừng giận, gà của nhà mình không cho cô ăn đâu." Tề Te kéo cánh tay của bà nói.

"Bà không giận, Tề Te cũng không giận nhé, chúng ta không chấp nhặt với cô, trong bụng của cô còn có em trai nữa." Mẹ Quý cười rồi nói.

"Cũng không phải cùng chung cha mẹ, không phải em trai của con!" Te Tê không hề biết che giấu suy nghĩ của mình, liên lập tức đáp lại.

Đừng thấy cậu bé còn nhỏ mà không biết gì, nó với anh Nhân Nhân mới là cùng chung cha mẹ, những người khác kể cả chị Yên Nhi thì cũng không phải.

Mẹ Quý biết cháu trai đã tức giận rồi, bèn cười rồi nói: "Được rồi được rồi, không phải em trai của con, bà dẫn con đi mua đồ ăn ngon nhé. Chỉ là lâu lắm rồi bà chưa lên thị trấn, giờ nơi đây phát triển nhanh quá, so với ở chỗ chúng ta cũng phôn hoa hơn.'

"Con muốn mua một cái cặp sách!" Sự chú ý của Te Te lập tức thay đổi, hai con mắt sáng ngời nói. "Được, đi mua cho con một cái đẹp nhất." Mẹ Quý cười đáp. "Anh và chị của con cũng muốn." Te Te lại nói.

"Được, cũng mua cho cả hai nữa." Mẹ Quý gật đầu.

Mẹ Quý dẫn Te Te đi dạo phố, sau đó mua lấy ba chiếc cặp sách, Tê Tê có vẻ vô cùng thỏa mãn, lúc quay vê lập tức đưa cho anh trai và chị gái của nó: 了ay là cặp sách em xin bà mua cho chúng ta đó.

Yên Nhi và Nhân Nhân cảm ơn cậu bé, Tê Tề gật đầu, biểu cảm vô cùng thích thú.

"Đến nhà cô chơi có thích không con?" Lúc về đến nhà, Tô Đan Hồng hỏi con trai.

"Không vui ạ, con với bà ở đây một lúc liền đi rồi, bà còn đưa con đi dạo phố ăn những món ngon, mua xong cặp sách rôi mới quay về nhà." Tê Tê nói.

Tuy đã nói mẹ chồng mang đi không ít đồ, nhưng kết quả như vậy Tô Đan hồng cũng có thể liệu ra trước được, cô cười rồi nói: "Vậy lân sau còn đi nữa không?”

"Đi ạ, con không để cô bắt nạt bà nữa đâu.' Tê Te lập tức trả lời.

Tô Đan Hồng bật cười, cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai rồi nói: "Sao cô lại ức h.i.ế.p bà nội được, bà nội là mẹ của cô ấy, sao cô có thể làm thế được chứ.

Mối quan hệ phức tạp như này Te Tê nghe xong cũng không hiểu, cậu bé chỉ nói ra những điêu mình đã thấy; "Cô muốn ăn gà của nhà chúng ta mà không chịu trả tiên, bà không đồng ý, nói cô muốn ăn thì tự đi mà mua, cô ấy liên nói bà keo kiệt, bà bị cô làm cho tức đến xanh cả mặt, để lại đồ xong liên dẫn con đi.

Tô Đan Hồng cười: "Vậy con có giận không?”

"Con không giận." Tê Te tỏ ra không để tâm.“ Nhưng con không thích cô ấy, trong bụng cô ấy không phải em trai của con.

"Ừm." Tô Đan Hồng gật đầu, liền khen cặp sách mới của cậu bé rất đẹp.

"Đương nhiên rồi, cái này là do con tự chọn đấy.' Te Te đắc ý nói.

Thấy Tề Tề có vẻ không để bụng những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Đan Hồng cũng không hỏi thêm. Hôm nay cô có làm bánh đậu phông, liền hỏi cậu xem có muốn ăn không.

"Có ạ, để cho con nhiều một chút, con muốn đem đi chia." Tề Te đem cất cặp sách đi rồi nói. "Đi đi." Tô Đan Hồng đưa cho Te Te ba cái, còn chia cho đồng bọn thế nào thì để cậu bé tự quyết định.

Te Tê chạy ra ngoài.

Tô Đan Hồng cầm khung thêu lên tiếp tục thêu.

Thái độ của mẹ chồng Tô Đan Hồng cũng khiến cô hài lòng, cũng không làm gì quá đáng cả. Đương nhiên nếu như mẹ chồng cô là người quá đáng như vậy thì mối quan hệ của hai người cũng chỉ ở mức bình thường, chứ không được tốt như bây giờ.

Còn về Quý Vân Vân, giờ cứ coi như cô đã cự tuyệt, cho dù là sau này mọi chuyện có chuyển biến tốt thì cô cũng không có ý định qua lại thân thiết với cô ta, coi như một người họ hàng ở xa đi.

Thị trấn bên này.

Vừa về Lý Trí đã thấy trong nhà có rất nhiều đô đạc, Quý Vân Vân còn chưa buồn dọn đẹp lại, đều chất thành một đống ở ngoài hành lang chờ anh ấy về thu dọn.

“Anh ba tới chơi à?" Lý Trí hỏi. Ngoại trừ Quý Kiến Quân ra anh ấy không nghĩ ra còn có người thứ hai.

"Không phải anh ba, là mẹ em tới thăm em, tiện thể mang một ít đồ tới." Quý Vân Vân vừa ngồi ăn dâu tây vừa nói.

Cô ta chỉ nói là không buồn đứng dậy, dâu tây này vị cũng không tệ, vừa ngọt lại còn to. "Sao mẹ tới không ở lại ăn bữa cơm đã rồi hãng đi?" Lý Trí nghe thấy vậy liên hỏi.

Mẹ vợ anh ấy mang đến không ít đồ, rổ trứng gà này cũng phải một cân rưỡi, nhìn như này tám chín phân là trứng hai lòng đỏ, còn có thêm cả một con gà mái. Đậu nành rôi cả đậu phộng, toàn những đồ nhiều chất dinh dưỡng.

"Mẹ nói trong nhà còn nhiều việc, không ở lại được." Quý Vân Vân không để tâm mà nói. Lý Trí liên đoán ra ngay, là do vợ anh chọc giận mẹ vợ, nếu không thì việc gì phải cất công đi tới tận thị trấn khi trong nhà còn nhiều việc bận như vậy?

"Con gà này để tối nấu cho em ăn đi, giờ mỗi ngày anh sẽ đi chợ mua thêm xương vê hâm với đậu nành cho em ăn." Cuối cùng Lý Trí cũng không nói gì thêm, vừa dọn dẹp đống đồ vừa nói.

"Canh xương hâm đậu em ăn ngán lắm rồi, anh đổi món khác đi. Quý Vân Vân nói.

"Thế thì móng giò hâm đậu phộng?' Ly Trí đáp.

Em không ăn. Quý Vân Vân chán ghét.

Lý Trí đành trả lời: "Vậy để anh mua cá trích ve hâm với đậu làm canh.

"Được thôi." Quý Vân Vân miễn cưỡng chấp nhận, sau đó hỏi anh ấy: "Chỗ dâu tây này anh có ăn không?”

"Em ăn đi." Lý Trí lắc đầu.

Quý Vân Vân thấy vậy bèn kệ anh ấy, Lý Trí nhìn cô ta, anh khẽ thở dài nhưng cũng không nói gì thêm, bắt đầu đun nước mổ gà. Buổi tối gà hâm thơm nức mũi, Quý Vân Vân xử lý hết sạch cả con gà, nước canh cũng uống không ít, chỉ còn chừa lại một bát cho Lý Trí. Lý Trí thấy cô ta không ăn nổi nữa bèn nói: "Có cân để lại ngày mai ăn nốt không?”

"Em không ăn đồ để qua đêm đâu, anh ăn nốt đi." Quý Vân Vân xua tay nói.

Lý Trí liên ăn nốt.

Không thể không nói, gà nhà anh ba thật sự rất thơm ngon, thời gian này anh cũng đã đi mua gà ở những chỗ khác về hâm, nhưng mà không ở đâu có thể so sánh với gà nhà anh ba. Bây giờ Lý Trí phải chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà, sáng sớm hôm sau đã phải dậy sớm đi mua cá trích tươi cùng với đậu phụ về, sau khi nấu xong mới thay quân áo ra sân trường chạy bộ.

Lúc anh ấy quay vê Quý Vân Vân còn chưa ngủ dậy, canh cá trích cũng nấu được kha khá rồi, anh chưa gọi Quý Vân Vân dậy mà tự mình uống một bát canh cùng một chiếc bánh bao, sau đó lên lớp trước.

Quý Vân Vân ngủ đến hơn tám giờ mới dậy.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 242