hơn cái trong nhà.
Đồ chở được cũng nhiều, một ngày định một chuyến, không giống xe này, một ngày có lúc chạy đến hai chuyến.
Có điều năm ngoái bán heo lời không ít tiên, nhưng một cửa hiệu mặt tiền đường sau khi mua cũng đã tiêu đi không ít, còn nhận thầu đỉnh núi, mua quả giống, thanh toán tiền lương cho công nhân v. v...
Thế là Quý Kiến Quân tạm ngưng, xa vận tải lớn vẫn hoãn lại.
Hiện tại dâu tây đã bắt đầu lục tục ra thị trường.
Năm ngoái vào lúc này, Tề Tề còn chưa ăn, có cũng chỉ là nếm thử mùi vị, nhưng năm nay cậu bé cũng đã biết chạy khắp núi. Cậu bé hai tuổi bước đi cực kì gọn gàng, hơn nữa cậu bé không mấy thích bước đi, bình thường đều chạy, tiểu tử thúi ăn được không ít, thế nhưng vóc người sao chẳng tròn trịa giống như trẻ con nên có mà gây gầy, nhưng không thể không nói, tinh thân của đứa nhỏ này cực kì tốt. Từ sau khi dâu tây trên núi lần lượt thành thục, cậu bé không chờ ở nhà được, sáng sớm ăn sáng xong thì có nhóm bạn nhỏ đến tìm cậu bé, sau đó cậu bé giống như chim nhỏ được thả bay đi, không tới giờ cơm thì cậu bé sẽ không vê, mỗi lần trở vê giống như chú mèo hoa vậy, còn có thể vê kể với mẹ cậu bé hôm nay chơi những gì, đào trứng chim hay gì đó.
Lúc Nhân Nhân ở vào cái tuổi này, thật ngoan ngoãn biết điều, là một túi sữa nhỏ, được người khác yêu thích cực kì, chỗ nào giống với bé hai nghịch ngợm như một con khỉ vậy?
Có điều Tô Đan Hồng cũng không đả kích nhiệt tình của cậu bé, chỉ dặn cậu bé ra bên ngoài chơi cẩn trọng một chút. "Con biết, con cũng không đi đến chỗ xa, bọn Cau Đản gọi con đi nghịch nước, con không đi." Te Te nói.
"Con không di là đúng rồi, cha con nói rồi, tuổi của con hiện tại vẫn chưa thể nghịch nước, chờ con sáu, bảy tuổi, cha con sẽ dẫn con đi đập chứa nước chơi, nước ở đó tốt hơn so với nước sông." Tô Đan Hồng nói.
"Con biết rồi" Con ngươi Tê tê hơi chuyển động, nói.
Thực tế là cha cậu bé đánh cậu bé một trận, cảnh cáo cậu bé nếu như còn dám theo những bé lớn hơn xuống sông, vậy sau này cậu bé cũng đừng mong đi đập chứa nước, bên đập chứa nước hiện tại rất náo nhiệt, có vịt con có dê, đặc biệt là vịt, đỉnh núi bên này không có.
Cậu bé kỳ thực là chưa từng xuống sông, cậu bé chỉ dùng chân vọc nước, có điều bị cha đánh một trận, còn uy h.i.ế.p sau này không dẫn theo cậu đi xem vịt, cậu lập tức ngay cả vọc nước cũng không tiếp tục vọc. "Anh con chị con bọn họ đều ở trên núi giúp bà nội con hái dâu tây, sao con không đi hỗ trợ?" Tô Đan Hồng lại hỏi.
"Con đi hỗ trợ rồi, con hái được một giỏ mới chạy đi chơi!" Tê Te nói.
"Cha con hôm qua về nói, nói eo của bà nội con không khỏe, còn cần người, con có thể làm việc mà không đi hỗ trợ thật tiếc quá, mẹ còn đang hi vọng con có thể làm một người lớn biết làm việc đây." Tô Đan Hồng lại nói. "Con có thể, con có thể làm người lớn biết làm việc." Nghe vậy, hai mắt Tề tê tỏa sáng, lập tức nói.
"Vậy con uống nước xong thì lên núi đi." Tô Đan Hồng nói. "Được!" Tê Tề gật đầu.
Đứa nhỏ này tuy rằng nghịch ngợm nhưng cũng là đứa nói được làm được, uống nước xong, thay quân áo sạch sẽ, cậu bé lập tức từ chối lời mời của bạn bè cậu bé mà di lên núi.
Tô Đan Hồng thu dọn nhà xong cũng lên núi.
Nhân Nhân và Yên Nhi đều đang nghỉ ngơi, nghỉ ngơi của bọn chúng chính là vẽ vời, Tô Đan Hồng hỏi: "Em trai các con đâu?"
"Em ấy đang rửa dâu nói phải cho bà nội ăn. Yên Nhi nói. Nhân Nhân nói: "Hôm nay em ấy trở nên rất chăm chỉ, còn đặc biệt quan tâm bà nội, bà nội đi tới đâu em ấy di tới đó, bà nội nói muốn đi đến nhà dì nhỏ, em ấy cũng nói muốn đi theo."
Tô Đan Hồng cười cười: "Vậy cứ để cho em ay theo là được rồi." Đến cùng là mẹ con, cho dù năm nay Quý Vân Vân thậm chí đều không về qua nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cô cũng nhớ phải đưa ít dâu tây qua, đại khái cũng biết lúc mang thai ăn nhiều trái cây một chút mới tốt, huống hồ trên núi còn đều không dùng thuốc trừ sâu, còn rất ngọt.
"Dì nhỏ không thích chúng ta, thím ba thím đừng để cho Tề Tề đi. Yên Nhi nói.
Cô bé có thể cảm giác được, dì nhỏ kia không thích ba người chị em cô bé.
Tô Đan Hồng cũng không nói gì, Yên Nhi nói cũng là sự thật, có điều Quý Vân Vân đối với Yên Nhi cũng tốt, đối với Nhân Nhân và Tê tê thì cũng không coi là chuyện to tát gì.
Nhưng để Tề Tê cùng bà nội ra ngoài một chút cũng có thể. Te Te rửa sạch dâu tây thì nhìn thấy mẹ cậu bé cũng tới, lập tức chạy tới nói: "Mẹ, buổi trưa bà nội nói muốn đến nhà dì nhỏ, con cũng muốn đi!"
"Con hỏi qua bà nội con hay chưa?" Tô Đan Hồng nói.
"Đã hỏi rồi, bà nội nói được, còn hỏi anh hai cùng chị, nhưng bọn họ không đi." Tê Tê nói.
Cậu bé còn nhỏ, còn chưa nhận biết tốt xấu, nhưng Yên Nhi và Nhân Nhân rõ ràng đều hiểu chuyện, ví như Yên Nhi, đây cũng là thời gian cuối cùng mà Yên Nhi chờ ở đây, mùng 1 tháng 9 năm nay cô bé phải đi nhà trẻ trên thành phố. Giang Thủy. "Vậy con đi đi, chỉ là không nên cách bả nội quá xa, phải chăm sóc bà nội con biết chưa?" Tô Đan Hồng nói: "Cùng bà nội ra ngoài, mẹ đem nhiệm vụ này giao cho con..
"Vâng!" Te Tê đáp lại rất chăm chú.
Buổi chiều, Tê Tê cùng bà nội cậu bé cùng nhau lên thị trấn, năm nay đã bắt đầu có xe ba bánh có thể thuê, từ nơi này đến thị trấn cần sáu mai, không tính là mắc, trước đây nhất định số tiền này mẹ Quý không muốn tiêu.
Thế nhưng trong tay bà hiện tại đang dư dả, thương lượng xong giá tiền thì mang theo Tê Tê đi đến nhà con gái.
Tô Đan Hồng vì phòng ngửa Quy Vân Vân khó chịu với con trai cô nên để mẹ chồng cô ôm một giỏ trứng gà cùng một con gà đi, dâu tây cũng có một giỏ, còn mẹ Quý mua một ít đậu phộng và đậu tương từ nhà hàng xóm, đồ không ít, nhiêu vô kể.
May nhờ mẹ còn nhớ đứa con gái như con, con gả tới đây lâu như vậy mà mẹ mới đến thăm con một lần" Quý Vân Vân xuống lầu nói, sau đó nhìn thấy Te Tê thì cau mày: "Mẹ tới thì tới, sao còn dẫn theo con trai của chị ta lại đây?"
Đừng nhìn Tê Te nhỏ, còn chưa thể biết phân biệt tâm tình của người lớn thế nào, thế nhưng cậu bé lanh lợi lắm, cậu bé có thể cảm giác rõ ràng người dì này của cậu bé không thích cậu bé, vậy là gương mặt cậu bé liên căng cứng không nói lời nào, ở bên người bà nội cậu bé, bà nội cậu bé đỡ bị người dì này bắt nạt.
Mẹ cậu bé đã dặn dò cậu bé! Không hoan nghênh đúng không? Không hoan nghênh thì chúng ta trở vê!" mặt mẹ Quý đen lại nói.
Mẹ, con vừa nãy không có không hoan nghênh mẹ. Quý Vân Vân nói. "Đây là chị dâu ba của con mang cho con, một giỏ trứng gà, còn có con gà mái này!" Mẹ Quý nói.
"Chỉ có ít đồ như này." Quý Vân Vân bỉu môi: "Con nếu như chờ chút đồ này của chị ta, vậy con cùng cháu ngoại của mẹ còn không biết đói thành dạng gì!" "Kiến Quân đã đánh tiếng với bên ông Tần kia, bọn con đi qua đó mua đồ thì cứ căn cứ theo giá hàng nhập vào. Mẹ Quý nói. "Anh ba cũng thật nhỏ mọn, hẹp hòi với em gái ruột như vậy, con đã mang thai, tặng cho con ăn thì làm sao? Quý Vân Vân nói. Bụng cô ta hiện tại đã sắp sáu tháng, đã lộ rõ dáng vẻ người mang thai, cơ thể cũng có vẻ day đà thêm không ít.