Rất nhanh Quý Kiến Quân cũng
đã trở lại, bắt hai cân tôm và hai
con cá nheo về.
Chia một ít bảo Nhân Nhân
xách đi lên cho bà nội nó, phần
còn lại bọn họ liên giữ lại ăn.
Cá nheo hấp ăn ngon hơn, chấm
tương, hương vị rất tươi ngon.
Còn về tôm, trực tiếp làm tôm
luộc, cũng là lột vỏ sau đó
chấm tương ăn.
"Năm nay tôm dễ bán không?"
Lúc mẹ Tô ăn liên hỏi con rể.
Quý Kiến Quân cũng không nói dối bà: "Tôm dễ bán ạ, nhưng hiện tại còn chưa lớn, đến tháng bảy tháng tám là có thể vớt lên rồi."
Hiện tại mấy con tôm này cũng không nhỏ, nhưng cũng không lớn, vì là mẹ vợ anh tới, nếu không anh khẳng định sẽ không vớt lên ăn.
Còn vê cá nheo, thật sự có thể ăn rồi, là phần thừa lại mà năm trước thả xuống, cũng nặng gân hai cân.
"Năm nay nước mưa không biết như thế nào." Mẹ Tô nói.
"Khu này của chúng ta mưa lớn cũng không lớn đến đâu, hơn nữa đập chứa nước năm trước mới sửa, vững chắc lắm." Quý Kiến Quân nói: "Mẹ ăn nhiều một chút, đặc biệt là cá nheo này, bổ thân thể."
"Được. Mẹ Tô cười cười.
Còn vê Nhân Nhân cùng Te Te, có cha chúng giúp bóc vỏ tôm, ăn đến mỹ mãn, Nhân Nhân thích ăn tôm nhiều râu, Tê Tê cái gì cũng không từ chối, thăng nhóc thối này không kén ăn, cái gì cũng có thể cho vào trong miệng nhai, nhưng vẫn gây ốm. Liên ví như ăn xong cơm chiều, nó liên không chịu ngôi yên, trực tiếp chuồn ra ngoài, còn dắt Đại Hắc đi theo.
Hiện giờ Đại Hắc có thể sử dụng làm bảo vệ, hơn nữa nó tuy rằng biết nhếch miệng cảnh cáo người lớn nhưng chưa bao giờ sẽ gây hại cho trẻ con, đừng đi trêu chọc nó là được, bằng không trẻ con cũng sẽ bị bộ dạng nhech miệng của nó doạ khóc.
Nhân Nhân không nghịch ngợm như em nó, cơm nước xong nó liền bắt đầu đi đọc sách, nó tuy rằng còn chưa đi học nhưng đã biết không ít chữ, rất nhiều số nó cũng sẽ tính ra.
Đều là làm đề bài của lớp một, cũng đọc bảng phiên âm của lớp một.
Mẹ Tô nhìn liên vô cùng vừa lòng: "So với mấy đứa nhỏ anh trai con thì khá hơn nhiều rồi, may đứa kia không một đứa nào là người có thiên phú học tập cả.
"Để chị dâu cả giám sát nhiêu một chút." Tô Đan Hồng nói. "Chị dâu cả của con đâu quản mấy cái này, deu ước gì bọn họ nhanh lên đi làm công kiếm tiên thôi. Mẹ Tô nói.
"Chị ấy hiện tại cũng không thiếu tiền mà." Tô Đan Hồng nói. Tiền lương mà anh cả Tô Tiến Quân ở chỗ này làm việc kiếm được, mẹ cô cũng chưa từng lấy đi, toàn cho bọn họ tự quản. Trong nhà còn có đất, trên cơ bản làm gì có chỗ nào cần dùng đến chỉ tiêu chứ?
Hai người bọn họ tính toán xây nhà lầu, chút tiên ấy làm gì đủ?” Mẹ Tô tức giận nói: Me xem hai vợ chồng chúng nó nghĩ đến nỗi đều bị ma chướng rồi, ngày thường một đồng tiền cũng không no tiêu.
Tô Đan Hồng cười cười: "Đây cũng coi như là lý tưởng."
Trong thôn họ năm nay đã có người xây nhà lầu rồi, đó là em trai ruột của nhà trưởng thôn, mở lò gạch rất kiếm được tiền, bởi vì hiện tại rất nhiêu nhà đều cân gạch đá, nhà máy của anh ta có thể nói là mở rất đúng thời điểm. Kiếm được tiền, trực tiếp liên xây nhà lầu, giống với loại nhà lâu ở trấn bên, cao cao, vô cùng bắt mắt, hơn nữa trực tiếp xây nhà ba tầng, đặc biệt khí phái. Nhưng nghe nói tốn không nhiều tiên lắm, bởi vì người ta tự mình mở lò gạch, có thể tiết kiệm rất nhiều tiên.
Mà ở trong thôn họ thì nhà cô và nhà em trai của trưởng thôn là có điều kiện tốt nhất, nhưng so ra thì điều kiện nhà cô còn phải hạ xuống thứ hai, thứ nhất là nhà em trai của trưởng thôn. Mẹ Tô lại không cho là đúng: "Hiện tại nhà vẫn còn ổn, cũng mới xây được mười mấy năm, còn mới, hai vợ chồng chúng liền muốn sống trong nhà lầu, đâu ra dễ dàng như vậy? Mẹ bảo hai đứa chúng di trấn trên xem cân mua cái cửa hàng cho thuê để thu chút tiên thuê nhà, hai chúng nó trực tiếp từ chối, mẹ vay tiên cho chúng, chúng cũng không lấy.'
Tô Đan Hồng cười cười: "Đừng quản bọn họ, dù sao về sau cũng không để mẹ bị đói."
Mẹ Tô cũng cười.
Sáng sớm hôm sau, bà liền dậy nấu cơm sáng, Tô Đan Hồng cũng dậy giúp, chờ cả nhà ăn cơm sáng xong, mẹ Tô liền mang Nhân Nhân cùng Te Te lên núi. "Bà thông gia tới à, đang cân bà giúp một tay đây này. Mẹ Quý hiện tại có quan hệ khá tốt với bà, cũng không quá khách khí với bà, liên kéo bà đi cắt dưa hấu.
Mẹ Tô và bà làm việc, vừa nói một ít chuyện phiếm, mẹ Quý cũng thích nghe những cái này, hai chị em vừa làm việc vừa nói vừa cười.
Giữa trưa khi mẹ Tô mang theo Nhân Nhân cùng Te Tê xuống núi, cha Quý liên trêu chọc bạn già, nói: "Trước kia hai bà vừa thấy mặt liền mắt to trừng mắt nhỏ, hiện tại đi ra ngoài ai không biết còn tưởng rằng hai bà là chị em ruột. Mẹ Quý cũng rất cảm khái, trước kia bà xem bà thông gia xem như nào đều không vừa mắt.
Lúc trước gả con gái lấy tiền nhiều như vậy, đó đúng là dám mở miệng, đặc biệt là đứa con gái này gả lại đây còn một chút tác dụng không có, mẹ Quý có thể vui sao?
Cảm giác chính mình bị gài, vậy chắc chắn sẽ không cho mẹ Tô sắc mặt tốt.
Nhưng mẹ Tô cũng không cúi đầu, vì thế hai người cơ bản không có gì để nói.
Nhưng mấy năm nay lại khác. Sau khi hiểu nhau, phát hiện khó trach co the sinh ra con trai con gái như Tiến Đảng và Đan Hồng, bà thông gia này thật là không tôi.
Bà cũng không thích chiếm chỗ tốt của nhà người khác, hơn nữa cũng là vô cùng có tình nghĩa, tiếp lời bà, nói chuyện cả ngày cũng không lặp lại chủ đề, lặp lại chủ de cũng không sao, hai bà cũng thích hoài niệm những ngày trước kia.
Nghĩ đến quan hệ giữa mình và bà thông gia, lại nghĩ đến quan hệ giữa mình và bà thông gia của con gái bên kia, mẹ Quý lắc đầu không biết nói gì cho tốt.
Bà và mẹ Tô giải hòa nhưng không biết bà cùng mẹ chồng Vân Vân có cơ hội giải hoà hay không.
Phải dựa vào con gái bà sau khi sinh con xong có thể hiểu chuyện một ít, nếu không thì thật sự là không có khả năng giải hoà, tính tình của nhà ông Lý còn quật cường hơn so mẹ Tô.
Mẹ Tô về nhà, liền hỏi con gái: "Năm nay sao không thấy bà thông gia cô em chồng con lại đây? Năm trước mẹ còn nhìn thấy bà ta."
Mùa dâu tây năm nay bà cũng qua đây giúp đỡ, cũng không nhìn thấy, lân này là mùa dưa hấu cũng không thấy được người đến. Nhung loi nay ba khong hoi me Quý, giữ lại trở ve hỏi con gái. "Mối quan hệ của bà ấy với Quý Vân Vân rất tệ nên không tới, lân trước tặng chút dâu tây qua, bà ta ngày hôm sau liền trả lại trở về." Tô Đan Hồng nói. "Không phải cô em chồng con đang mang thai sao, cô ta còn không biết tiến bộ, đến lúc đó ai chăm sóc cô ta khi ở cữ?" Mẹ Tô nghe vậy liên nói.
"Đến lúc đó chồng cô ta cũng nghỉ hè, cô ta không cân người khác." Tô Đan Hồng nói.
Cho nên Quý Vân Vân mới không có sợ hãi như vậy đi, đã lâu vậy rồi, cô ta thật đúng là một bước cũng chưa bước về nhà mẹ chồng.
"Lý Trí bị mù rồi à" Mẹ Tô khẽ thở dài.
"Mẹ cũng biết cậu ấy a?" Tô Đan Hồng cười cười.
"Đương nhiên biết rồi, sinh viên có tiếng vùng này mà." Mẹ Tô khẽ sẵng giọng, bà còn từng có ý muốn đem con gái gả qua cho nhà bán thịt heo Lý, nhưng ông già nhà bà liếc mắt một cái liền nhìn trúng Kiến Quân, cuối cùng liền nói với Kiến Quân.
Nhưng mẹ Tô cũng chưa từng nói ra chuyện này, liền gác trong lòng, hiện giờ đều có gia đình riêng rồi, còn có gì để nói nữa, khong khong sinh them chuyen làm gì?