Quý Kiến Quân đón mẹ vợ anh tới chủ yếu là muốn bà được hưởng mấy ngày nhàn hạ, nhưng mẹ vợ anh là người không chịu ngồi yên, để bà ở nhà còn không bằng để bà lên núi nói chuyện với mẹ anh cho sảng khoái. Tình cảm của hai bà những năm gần đây càng ngày càng tốt. Với lại theo cách nói của mẹ vợ anh thì ở trên núi nhìn những cây ăn quả, trong lòng bà rất thoải mái dễ chịu, nên bà càng tình nguyện lên núi hơn. Cho nên Quý Kiến Quân cũng tùy bà.
Rõ ràng là khi mẹ vợ anh tới đây ở vài ngày thì tâm trạng bà trở nên vô cùng tốt, Nhân Nhân và Tê Tê cũng thích bà, đến lúc bà phải về cũng không nỡ để bà đi. Nhưng mà ba ngày sau, mẹ Tô phải trở vê, vẫn là Quý Kiến Quân lái xe chở bà về, chọn trái dưa hấu thật to và một con gà trống để bà bồi bổ thân thể.
Sau đó, Quý Kiến Quân lại bận rộn khi mùa quả chín tới, thời gian này anh đào nhà họ đã chín, chủng loại này lớn khá chậm, nghe bảo chỗ khác còn nhanh chín hơn nữa, ba bốn tháng đã mang ra chợ bán được rồi, nhưng chắc là do chủng loại trên núi có vấn đề, nên chậm hơn một chút, phải năm sáu tháng mới chín.
Nhưng dù sao thì Quý Kiến Quân cũng cảm thấy anh đào nhà họ là ngon nhất.
Anh đào chín, người vui vẻ nhất không ai qua được Te Tê.
Thằng bé này thích ăn anh đào, vô cùng yêu thích, cũng biết cách ăn, khi ăn anh đào sẽ nhả hột ra, hoàn toàn không cân phải lo lắng bị nghẹn.
Thấy thằng bé biết ăn nên Tô Đan Hồng cũng mặc kệ nó.
Cô quản hai đứa cũng không gò bó gì, dù là Nhân Nhân hay Tề Tề, thì cô đều sẽ để cho hai anh em nhiều thời gian tự chăm sóc bản thân.
Đời trước, mẹ cô đã giáo dục anh cô như vậy, cho nên mặc dù tính tình anh cô khá lỗ mãng, đi theo con đường quan văn, nhưng cũng không phải là loại hào hoa phong nhã, ngược lại là cô, cô thì khác, mẹ cô không cho cô ra ngoài, muốn cô cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, chỉ cân ngôi trong nhà chờ lấy chồng mà thôi.
Nhớ lại chuyện của đời trước, Tô Đan Hồng lắc đầu, có chút bùi ngùi.
Cũng chính là bởi vì đời trước được giáo dục quá gò bó, nên cô mới trở nên như vậy, chỉ một trận mưa thu thôi đã mất đi tính mạng.
Đời này nếu cô có con gái, cô nhất định sẽ nuôi thả, để con bé có thể vui đùa tự do tự tại cùng với các anh trai của mình, không bị ràng buộc bất cứ thứ gì.
Cô mới nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy có chút muốn ói rồi. Mới đầu, Tô Đan Hồng cũng không nghĩ tới phương diện kia, bởi vì cô và Quý Kiến Quân hiện tại thường xuyên tránh thai, cô muốn sinh lắm chứ nhưng Quý Kiến Quân muốn chậm một chút, chờ Te Te lớn hơn chút nữa, không muốn cô sinh quá gần ảnh hưởng tới sức khỏe. Cho nên cô đã tránh thai rất lâu rồi.
Với lại gân đây thời tiết có chút khó chịu, như là muốn mưa nên cô cũng không nghĩ đến phương diện đó.
Chỉ là gân đây khẩu vị của cô có chút tăng lên, cảm giác mình có thể ăn thật nhiều, nhất là rất thích ăn anh đào, hai anh em Nhân Nhân và Te Tê mỗi ngày đều xách không ít về cho cô, một mình cô có thể ăn hết sạch. Cô không những ăn nhiều mà còn ngủ nhiều nữa.
Mấy ngày ngắn ngủi, cô đã được nuôi vô cùng tốt, Quý Kiến Quân gây đây bận rộn, nhưng mỗi lần ve nhìn thấy vợ mình thì vô cùng yêu thích, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm trạng rất tốt. Lúc ăn cơm tối, Tô Đan Hồng ăn liên tiếp hai bát cơm, đồng thời uống một bát canh đầu cá, đương nhiên, trong lúc đó ăn cũng không ít những món khác. Lượng cơm tăng lên rất nhiều so với trước kia.
Nhân Nhân và Tê Te còn chưa nhận thức được nhưng Quý Kiến Quân để ý thấy, lúc đầu cũng không nhận ra nhưng hôm nay, anh lại để ý một chút.
Sau đó thì bắt đầu nhớ lại, hồi tháng trước, bởi vì anh vô cùng nhớ cô vợ trẻ của mình, thế là nhân lúc hai thằng bé lên núi chơi, ban ngày anh lôi kéo vợ mình làm hai trận, bởi vì quá nhớ nên cũng không kịp mang món đồ kia.
Vậy là, xuất hiện cá lọt lưới rôi? Quý Kiến Quân muốn cười, lúc đầu có chút lo lắng, nhưng nhìn khí sắc vợ anh hồng hào, thì anh yên tâm rồi, yên tâm xong thì anh lại vô cùng vui vẻ.
Bát đũa tối nay là do anh dọn, cũng đã rửa xong sạch sẽ, vợ anh cùng hai con trai và Đại Hắc đã ăn xong cơm tối ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Tô Đan Hồng tất nhiên không biết tâm tư của chồng mình, nhưng đối với việc anh muốn làm việc nhà thì cô cũng sẽ không từ chối.
Cô mang theo Nhân Nhân, Tề Tề và Đại Hắc tới vườn trái cây thứ ba, thời gian này thường là thời gian mẹ con cô tới vườn trái cây tưới nước, hai anh em đều tưới, mỗi người một cái bình nước nhỏ.
Lúc ba mẹ con cô và Đại Hắc tới thì Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc đang tưới cây ăn quả.
Tô Đan Hồng mang theo hai anh em lấy nước linh tuyền ra, cô không thường tới đây nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tới nhìn. Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc cũng không để ý, dù sao đây cũng là vườn trái cây nhà cô, bà chủ tới xem vườn trái cây của mình thì vô cùng bình thường.
"Chị dâu yên tâm, em cảm thấy vườn trái cây năm nay có thể vực dậy. Quý Quang Tông nói với cô.
"Sẽ vực dậy được." Tô Đan Hồng cười.
"Người trong thôn đều nói chị dâu là người có phúc, trong số mệnh mang vượng, em vốn không tin lắm, bất quá bây giờ thì em tin rồi." Quý Quang Tông cũng thực lòng tin rồi. Lúc đầu khi anh nghĩ tới chuyện này, kỳ thật cũng nghĩ là không làm được, dù sao thì ông Thái cũng không quản vườn trái cây này, nhưng ai mà ngờ anh Kiến Quân làm thì lại có dấu hiệu khởi sắc rồi.
Nhìn khí thế chị dâu Đan Hồng này là biết sẽ đến nỗi nào.
Tô Đan Hồng cười cười, nhìn anh và Thái Triển Quốc tưới nước xong, thì để bọn họ đi về trước, Nhân Nhân và Tề Tê còn đang nhổ cỏ, Tô Đan Hồng còn phải đợi hai thằng bé.
Chờ hai anh em chơi đủ rồi thì lúc này Tô Đan Hồng mới dẫn họ xuống núi. Có Đại Hắc ở bên cạnh, cô cũng không lo lắng xem ai không có mắt đến làm gì cô, dù sao thì vẫn còn đang ở trong thôn, nhưng khi mới xuống núi thì đã thấy Quý Kiến Quân đang di tới đây, Tề Te là đứa đầu tiên chạy qua.
Một nhà bốn người, còn có đứa bé ở trong bụng, coi như là năm người liên cùng nhau đi về nhà. Trên đường gặp không ít người trong thôn, đôi mắt của các cô ấy không ngừng nhìn về phía Tô Đan Hồng.
Nhìn xong thì không thể không thở dài, cùng là người nhưng số mệnh lại khác nhau, không thể không tin được, nhìn vợ của Kiến Quân xem, người đầy quý khí, kể cả cô có cái số mệnh kia thì các cô có thể nói gì sao?
Mắt thấy vườn trái cây thứ ba này cũng sắp vực dậy được tám chín phân mười rồi, quả nhiên là vì trong mệnh của vợ Kiến Quân mang vượng, đến ông Thái còn không làm được, đến tay cô thì thỉnh thoảng mới mang một thân quý khí đi lên nhìn thì đã có dấu hiệu hồi phục rồi.
Quả nhiên là vượng phu vượng tử.
Đây chính là chủ đề náo nhiệt nhất trong thôn, sau đó có không ít thanh niên trong thôn chưa cưới vợ vô cùng tiếc nuối nhà họ Tô ở thôn bên kia, chỉ tiếc mẹ Tô chỉ sinh có một cô con gái, nếu sinh nhiều thêm mấy người thì cho dù sính lễ có nhiều cỡ nào đi chăng nữa thì các cô cũng cố gắng cưới một vị Kim Phật về.