Mà người có tiếc nuối này, mẹ của Quý Quang Tông chính là một trong số đó. Quy Quang Tông là con mà hai vợ chồng sinh ra khi tuổi đã già, là bảo bối của hai ông bà. Vốn di hai vợ chồng già đều chuẩn bị tâm lý đoạn tử tuyệt tôn rồi, chính là trời cao rủ lòng thương, ban cho bọn họ một đứa con trai. Có thể không quý báu sao? Người trong thôn đều chuẩn bị xem trò cười của họ, nói bọn họ có khi nuôi hỏng trẻ con rồi, họ cũng có xem được trò cười gì đâu?
Không có, một trò cười cũng chưa nhìn thấy, Quang Tông của họ rất cố gắng, từ nhỏ đã biết cố gắng, lớn lên càng cố gắng, hơn nữa cũng rất hiếu thuận. Cho nên, mẹ Quang Tông muốn tìm một mối hôn sự tốt cho con trai bà ta, bà ta bắt đầu tìm kiếm từ sau khi anh ta 16 tuổi học xong trung học cơ sở mà không học tiếp.
Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được người vừa y.
Gan đây không phải đang nói vợ của Kiến Quân sao, mẹ Quang Tông liên nói với chồng: "Nếu nhà ông To lại có thêm con gái, tôi liên để Quang Tông cưới trở về, vậy thì Quang Tông của chúng ta nửa đời sau không cân lo nữa.
Cha Quang Tông nói: "Dù thế thì cũng phải có mới được chứ." Nhà ông Tô bên kia, chỉ có một đứa con gái là vợ Kiến Quân, không có đứa khác.
"Hơn nữa lúc trước mẹ Kiến Quân dùng nhiều tiền sính lễ như thế mới cưới được về, bà lúc ấy không phải còn ghét bỏ sao?' cha Quang Tông nói bà ấy.
"Lúc ấy là lúc ấy, hiện tại là hiện tại, có thể là một chuyện sao?" mẹ Quang Tông nói với ông ấy: Hon nữa tôi hiện tại xem bộ dạng của Đan Hồng, đúng là càng ngày càng phúc khí, tôi nói với ông, Quang Tông của chúng ta chọn người phải chọn người như này, vừa nhìn liên vui nhài" "Như vậy, làm gì dễ tìm" cha Quang Tông nói.
Đứa con trai này của ông ấy, ông ấy làm sao không hy vọng con trai sống tốt chứ, hơn nữa con trai cũng hiếu thuận, hai vợ chồng già họ sau này khẳng định không cần lo lắng, nhưng hiện tại con trai đã hai mươi tuổi, đã không còn nhỏ, lúc trước khi ông ấy lớn như vậy, chị hai nó còn sắp được sinh ra rồi. "Ông nói xem hay là để Đan Hồng giúp đỡ nhìn xem?" Mẹ Quang Tông nói.
Được. Cha Quang Tông gật đầu.
Lúc Quý Quang Tông trở về, mẹ anh ta liền nói với anh ta chuyện này.
Hiện tại việc trong nhà họ đều là Quý Quang Tông quyết định, bắt đầu từ khi anh ta 18 tuổi, anh ta vẫn luôn chống đỡ nhà này. Nghe xong mẹ anh ta nói việc này, Quý Quang Tông xua xua tay: "Cho dùng muốn nói, vậy cũng đến từ từ, điêu kiện nhà chúng ta bây giờ không tốt, con cũng không có ý nghĩ này. Anh ay can ban khong lo lang cho mình sẽ không cưới được vợ, người như anh ấy nếu không cưới được vợ, vậy trong thôn còn có chàng trai trẻ nhà nào có thể cưới được vợ chứ?
Không sai, Quý Quang Tông chính là có tự tin như vậy!
Anh ấy muốn phấn đấu ba bốn năm nữa, ngắn thì ba năm, dài thì 5 năm, đến lúc đó khẳng định có thể tích cóp một ít tiên nuôi vợ con, anh ấy không nghĩ tới sẽ để cho vợ anh ấy xuống ruộng, chỉ cần ở nhà chăm sóc cha mẹ là được, anh ấy sẽ làm những việc bên ngoài.
"Điều kiện nhà chúng ta làm sao lại không được, mẹ đã tiết kiệm được số tiền này để con cưới vợ rôi!" Mẹ Quang Tông dùng bàn tay mô phỏng ra con số.
Đây là thể hiện chuyện nhà anh ấy có 500 đồng tiền tiết kiệm. Mẹ Quang Tông thật là có tự tin này, bởi vì mặc dù là hiện tại, trong nhà có thể tiết kiệm được 500 đồng tiền, cũng là rất không tôi, cũng tính là gia đình có của cải rồi.
Hơn nữa năm nay trong nhà còn có không ít sản nghiệp, đến lúc đó còn có thể có rất nhiều thu nhập.
Quan trọng nhất năm nay con trai bà ấy đã tìm việc chỗ anh Kiến Quân của nó, tháng sau bắt đầu, đã có thể có 40 đồng tiên lương rồi!
"Số tiên kia mẹ và cha giữ lại đi, bây giờ mỗi tháng tiên lương của con con sẽ tự tiết kiệm, khi nào tiết kiệm đủ con sẽ cưới." Quy Quang Tông nói.
Anh ấy cũng biết số tiên kia của cha mẹ anh ấy, nhưng anh ấy cũng có, tiền lương của anh ấy cũng chưa đưa cho mẹ anh ấy, tự mình giữ, từ khi bắt đầu làm việc vẫn luôn giữ đến bây giờ, cũng có không ít.
Tuy rằng con trai không đồng ý, nhưng mẹ Quang Tông vẫn là qua đây nói, đương nhiên không phải như vậy trực tiếp lại đây tìm, khi bà ấy lên núi cùng mẹ Quý hái anh đào lúc tán gau chuyện trong nhà mà nói ra. Quang Tông nhà tôi bây giờ cũng không nhỏ, nhưng thằng nhóc kia không lo lắng, ngược lại tôi là mẹ nó, vẫn luôn chưa tìm được người thích hợp cho nó. Mẹ Quang Tông nói như vậy.
Mẹ Quý nghe vậy liên cười: "Đứa trẻ Quang Tông này bà còn lo lắng cái gì nữa, tự nó có chủ kiến rồi, hơn nữa lớn lên cũng đẹp, làm việc cũng chăm chỉ, may thằng trong thôn sao có thể so với nó được?"
Trên mặt mẹ Quang Tông cũng nhịn không được mang theo Cười, con trai mình được khen bà ay có thể không vui sao, hơn nữa trong lòng bà ấy cũng cho rằng là như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: " Nhưng cũng không thể cứ chờ như vậy, thời của chúng ta, lúc hai mươi tuổi con cái đều lớn bao nhiêu rồi?" " Đúng là vậy. Mẹ Quý gật gật đầu.
" Tôi nghe nói chuyện hôn nhân của con gái Quý Ngọc Lan của Quý Mã Nghĩa là Đan Hồng cùng Kiến Quân nối duyên cho à?" Mẹ Quang Tông hỏi.
Nghe được lời này, mẹ Quý liên hiểu, cười nói: "Như thế nào, bà cũng muốn để Đan Hồng giới thiệu cho Quang Tông sao?" "Nếu là có người tốt, vậy để Đan Hồng giúp đỡ tìm xem, người con bé coi trọng vậy chắc không tệ." Mẹ Quang Tông liên Cười nói.
Kỳ thật con gái trước Quy Ngọc Lan trong nhà Quý Mã Nghĩa bà ấy cũng nhìn thấy rồi, làm việc thực không tồi, việc trong việc ngoài, đều biết làm.
Tuy rằng đều là họ Quý, nhưng khoảng cách khá xa, cũng không có huyết thống gì, nhưng không tốt ở chỗ Quý Mã Nghĩa nói với bên ngoài là nếu muốn cưới con gái ông ta, vậy phải cần 300 đồng tiền sính lễ, nói là công phu sư tử ngoạm cũng không quá, hơn nữa còn là ở cùng thôn, đến lúc đó cưới trở về, vậy còn không phải nuôi cả nhà Quý Mã Nghĩa ư?
Cho nên mẹ Quang Tông liền bỏ đi ý nghĩ kia, nhưng bà ấy cũng không có ý kiến gì đối với Quý Ngọc Lan, mà Tô Đan Hồng làm mối cho một công nhân của Kiến Quân cưới Quý Ngọc Lan vê, cô ấy lại khá xinh đẹp, đó là thôn Đại Oa, cách nơi này còn có một khoảng cách, đã rất không tôi.
Quý Ngọc Lan xuất giá, cũng chưa từng trở về, lần trước lại đây hỗ trợ làm bánh chưng, lúc trở về, cô ấy liền trở về thăm nhà thử, còn về bánh chưng, nghe mẹ cô ấy oán giận, nói một cái bánh chưng cũng không giữ lại.
Lúc ấy mẹ Quang Tông nghe xong liền cười lạnh, hai người gả con gái đi liên lấy 300 đồng tiên, gân như chính là bán cô con gái này đi, con gái còn có thể trở về thăm một tí như vậy đã là rất tốt rồi, còn muốn cái gì nữa?
Mẹ Quang Tông cũng ngầm khen Quý Ngọc Lan với chông mình, nói cô ấy là người hiểu chuyện.
Không cho cũng tốt, tuy rằng chỉ là một cái bánh chưng nho nhỏ nhưng một khi cho đi ra ngoài vậy liền không dừng lại ở đó, vê sau nhà mẹ ruột cô ấy có cái gì cân đến, bọn họ biết đâu setim den.
Nhưng bây giờ như này, trên cơ bản là đã cắt đứt ý nghĩ của nhà mẹ để cô ấy, ngay cả cái bánh chưng cũng không cho nhà mẹ đẻ vậy còn có thể cho nhà mẹ đẻ cái gì?
Hiện tại hai con trai cũng gân đến tuổi lấy vợ, hình như thằng lớn đã tìm được một người, cũng sắp cưới vào cửa rồi. Chậc, rõ ràng là dùng tiên sính lễ của con gái để cưới vợ cho con trai thì có.
Nhưng cũng khó trách, chỗ này của họ cũng thật sự có không ít nhà như vậy, nhà Quy Mã Nghĩa cũng không phải nhà đầu tiên.