Quang Tông nhà bà.
Được. Mẹ Quang Tông cười đồng ý.
Mùa anh đào tương đối bận, nhưng mẹ Quý vẫn xuống núi lúc gân tối sau khi làm việc xong.
"Mẹ ơi, bà xuống rồi, không cân con đi gọi nữa." Tê Tê mới vừa mở cửa muốn lên núi đi liền thấy bà nó, liền nói với mẹ nó trong phòng bếp.
Mẹ Quý cười nói: Gọi bà có việc gì à?
Co mẹ con nói hôm nay ăn mì sợi, mẹ dùng xương lớn nấu canh, rất thơm." Nhân Nhân tiếp lời nói.
Khi nói chuyện, Tô Đan Hồng liền từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy mẹ chồng liên nói: "Mẹ xuống vừa đúng lúc, con đang muốn để Tề Tề lên núi bảo mẹ đừng nấu cơm nữa, đêm nay ăn mì sợi di.
Mẹ Quý gật gật đầu liên tiến vào phòng bếp giúp đỡ cô, Tô Đan Hồng bảo bà ngôi là được, rất nhanh là xong rồi.
Mẹ Quý liên giúp đỡ thêm lửa, sau đó nói với cô vê chuyện của Quy Quang Tông.
"Quý Quang Tông au tối con sẽ nói với Kiến Quân." Tô Đan Hồng liền nói.
Trong lòng cũng buôn cười, lần trước làm mai một lần, hiện tại liền có người muốn tìm cô tiếp tục làm mai.
Nhưng xem hai vợ chồng Quý Ngọc Lan và Hứa Hà San thật sự rất tốt, cô cũng rất vui mừng, dù sao cô cũng khá xem trọng Quy Quang Tông.
Đêm nay ăn mì sợi, như Nhân Nhân nói, là dùng xương lớn nấu canh, Quý Kiến Quân sáng nay đi lên mua hai khúc xương to trở về, cô đều dùng nấu canh, canh xương hầm thơm nồng hoà vào mì, lại thái thêm một ít thịt cổ lợn giòn giòn, rải lên một chút rau cân, đó chính là nước mì vô cùng ngon.
Tô Đan Hồng làm một nồi cho mẹ Quý bưng lên đi trên núi cùng Yên Nhi còn có cha Quy và bác cả Quý cùng nhau ăn, mì này phải ăn lúc còn nóng, nếu không rất nhanh sẽ thành cháo mất. Nhân Nhân cùng Tê Tê mỗi người một bát, hai anh em đã háo hức sẵn sàng chờ ăn.
Tô Đan Hồng tự mình làm một bát to, còn về Quý Kiến Quân thì còn chưa xuống, bây giờ còn chưa đến thời gian mà anh trở về, nhưng mì đã để ở trong phòng bếp rồi, chờ anh trở về trực tiếp đổ nước mì vào là được.
Mì canh xương hầm rất ngon, hai anh em Nhân Nhân cùng Tề Te ăn thật sự vừa lòng, uống hết không thừa giọt nước canh nào. Tô Đan Hồng tương đối hiểu về khẩu vị của hai anh em này, ăn xong rồi không thể ăn tiếp nữa, nếu không sẽ dễ bỏ ăn, để hai anh em tự di chơi, cô liền tiếp tục nấu mì của mình.
Gần đây cô ăn uống rất tốt, bát to như này trước kia cô ăn nhiều nhất cũng chỉ ăn được nửa bát, đó còn là rất tốt rồi, nhưng bây giờ, ăn xong một bát rồi, cô lại chưa thoả mãn?
Tô Đan Hồng bị khẩu vị ăn uống này của mình dọa sợ, sau đó cảm thấy không thể lại ăn tiếp nữa.
Cô cảm giác mình gân đây béo lên rất nhiêu, nếu cứ ăn như này, quần áo của cô đều phải mua mới rồi.
Lúc Quý Kiến Quân trở về, cả nhà đều đã ăn no, Tô Đan Hồng nấu cho anh một bát mì sợi to. Cho gì thì Quý Kiến Quân ăn ấy, căn bản không kén ăn, đặc biệt là tay nghề này của vợ anh, dù nấu gì cũng rất ngon, trong ngày trời nóng như này, cũng là có thể để khẩu vị của anh mở rộng ra.
Một ngày ăn no ba bữa, ở bên ngoài bôn ba mới có tỉnh thần, sẽ không thiệt thân thể mình.
Tô Đan Hồng ngồi đối diện anh, nói lại chuyện mẹ Quy vừa nói. Quý Kiến Quân nghe xong liên cười: "Trước đó anh từng hỏi qua anh ta, anh ta nói trong hai ba năm này không suy nghĩ đến." Tô Đan Hồng nghe vậy ngược lại nói: “Còn có người không muốn cưới à?"
Hai mươi tuổi, cũng không tính là nhỏ, có thể cưới vợ rồi. "Không phải không muốn, hẳn là muốn tích cóp nhiều tiên chút đi." Quý Kiến Quân làm đàn ông, vấn là tương đối hiểu Quý Quang Tông nghĩ gì, nói: Quang Tông không giống với những chàng trai khác trong thôn, trong tay anh ta có tiên mới có thể đông ý cưới vợ, anh ta không phải loại người muốn để vợ mình đi theo anh ta chịu khổ, cũng rất kiêu ngạo đấy."
Khi nói ra lời này, Quý Kiến Quân vẫn là mang cười, nhìn ra được, anh danh gia kha cao ve Quy Quang Tông.
"Vậy không cân phải xen vào à?” Tô Đan Hồng cười nói.
"Cũng không phải nói mặc kệ, em đi xem xem thím Dương nói như thế nào trước, Dương Đại Nha năm nay không phải mười lăm sao, ba năm nữa liên mười tám, đến lúc đó Quang Tông cũng mới 23, vậy đến lúc đó còn có the Quý Kiến Quân nói như vậy.
Tô Đan Hồng nghe vậy, đôi mắt sáng ngời nhìn người đàn ông của mình: "Anh không phải là sớm tính toán xong rồi à?"
"Hôm nay anh đi chỗ anh hai em bên kia liên nhìn thấy cô ấy, tiểu nha đầu này mấy năm nay ở cửa hàng anh hai em lớn lên không tôi, qua ba năm nữa, cũng gần như lấy chồng được rồi." Quý Kiến Quân nói.
Con gái 18 tuổi gả chồng, ở chỗ này của họ đó là chuyện rất bình thường, tuy rằng xem như sớm, nhưng tuyệt đối không tính quá sớm.
Những người không ra thể thống gì, mười sáu tuổi gả chồng đều có.
"Em đi tìm thím Dương hỏi một chút." Tô Đan Hồng liền gật đầu nói.
Nếu là Dương Đại Nha, cô cảm thấy rất tốt, tiên lương hiện tại của Dương Đại Nha cũng tới 25 đồng rồi, còn là ở cửa hàng của anh hai cô, bao ăn bao ở, thường thường, chị dâu hai cô còn sẽ mua một hai bộ quân áo cho cô ấy, hơn nữa là ở cửa hàng làm việc, lần trước trở về, trắng lên không ít, hơn nữa nàng cũng hiếu thuận, là một cô gái tốt.
Cô gái tốt như vậy, nếu muốn chào hỏi tốt, người trong thôn khẳng định có không ít người nhìn chăm chằm.
Cuối cùng thì mỗi tháng tiên lương kia của Dương Đại Nha ở đâu, lại chăm chỉ, nhà ai không muốn chứ? Tô Đan Hồng nói làm liên làm, mượn tên là đi ra ngoài tiêu chút thức ăn trong bụng, liền tới trong nhà thím Dương nhà bên. "Cũng không cần phải gấp gáp.' Quý Kiến Quân còn tưởng vợ anh nói chuyện một hồi nữa với anh, chuyện cô mang thai, anh cũng chưa nói với cô.
"Không gấp, anh tự ăn đi." Tô Đan Hồng xua xua tay liền mặc kệ anh.
Lúc cô qua, hai vợ chồng bác cả Dương và thím Dương đang ở ăn cơm, hai vợ chồng già tương đối tiết kiệm, chỉ uống cháo, đồ ăn cũng chỉ là dưa muối cùng một món cà chua xào trứng gà. "Đan Hồng tới a ăn qua chưa?" thím Dương cười hỏi.
An rồi ạ, thím đừng tiết kiệm như vậy, để chú cháu mua ít thịt ăn đi?" Tô Đan Hồng nói.
"Ăn thịt cái gì, có thể có cháo uống đã rất tốt rồi.' Thím Dương cười nói.
Bác cả Dương cũng cười cười, không để ý.
Hai vợ chồng già rất nhanh liên ăn xong rồi, dọn dẹp bát đũa.
Tô Đan Hồng liền nói tới tới chuyện của Dương Đại Nha. Thím Dương cười nói: Chuyện của Đại Nha thím cũng nghe mẹ con bé nói hai câu, hẳn là sẽ không ga sớm như vậy.' Tô Đan Hồng trong lòng cũng có dự kiến, có con gái mỗi tháng đều có thể gửi tiền về nhà, mẹ Dương Đại Nha là Mã Tuệ sẽ bỏ được đứa con gái này mà gả đi sớm như vậy sao?
Chỉ nói: "Hiện tại mới mười lăm, không cần gấp như vậy."
"Đan Hồng a cháu nói với thím những lời này có phải có người muốn hỏi cưới Đại Nha không?” thím Dương lại hỏi.
"Thật là không có, chỉ là hôm nay Kiến Quân đi cửa hàng anh hai con nhìn thấy Đại Nha, nói một câu, nói là nếu Đại Nha gả cho Quang Tông, vậy những ngày vê sau liên không cân lo lắng rồi." Tô Đan Hồng liền cười nói.